Nhiều năm qua như vậy, thế lực vương triều Đại Càn vẫn chỉ duy trì ở Ung Châu chứ không mở rộng ra vùng khác. Nhưng bây giờ thương hội Càn Khôn này lại mở rộng địa bàn, e là thế lực Đại Càn lại lần nữa xuất hiện rồi.
Sau trận chiến ở núi Đạo Lăng, toàn cục ảnh hưởng, những kẻ ngo ngoe muốn vực dậy không chỉ có mỗi ma đạo.
Chu Đông Dương có thể điều động thương hội Càn Khôn, e là quan hệ của ông ta với vương triều Đại Càn rất sâu. Chỉ có như vậy, ông ta mới dám duy trì khoảng cách với Bắc Đẩu Tinh Cung và Đông Hải Tiên Đảo, giữ vững cục diện tương đối độc lập này.
Trước đó Bạch Nhạc ở Thanh Châu vẫn không cảm nhận được. Nhưng lần này trở lại Duyễn Châu, hắn lại có thể cảm nhận được một cách rõ ràng các mối quan hệ rắc rối phức tạp, chỉ e thiên hạ này sắp loạn rồi.
...
Chi dù là Mâu Kình Thần hay Nam Cung Thiên, khi biết được tin tức thì đều phái người giám sát Chu Đông Dương, nhưng vẫn không thể có được đáp án chính xác.
- Đấu giá Uẩn Tinh Đan vào lúc này? Chu Đông Dương muốn làm gì vậy chứ?
Toàn bộ thành Duyễn Châu cũng chỉ có hai ngươi đang gấp gáp cần Uẩn Tinh Đan.
Một là Bạch Nhạc, hai là ma tu thần bí đã từng ra tay đánh cướp Bắc Đẩu Tinh Cung và tấn công Chu Đông Dương.
Nhìn từ bên ngoài thì hai người này chẳng có liên quan gì đến Chu Đông Dương cả.
Tuy nhiên loại chuyện để thương hội Càn Khôn đấu giá Uẩn Tinh Đan, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra, người ở sau màn chính là vị phủ chủ Duyễn Châu này. Nhưng trong đó có mục đích gì lại khiến người ta đoán không ra.
Bắc Đẩu Tinh Cung thì bỏ đi, dù sao quan hệ giữa bọn họ cũng không thân lắm.
Thế nhưng Mâu Kình Thần lại nổi lên sát ý với vị phủ chủ Chu Đông Dương này, bởi vì từ ngoài nhìn vào, người có khả năng đạt được Uẩn Tinh Đan nhất chính là Bạch Nhạc. Hơn nữa những người thông minh đều nhìn ra, Lục gia có quan hệ thân thiết với Bạch Nhạc hơn cả vị phủ chủ này.
Nhất là sau khi Hà Diêu đến, thành ra lại có thêm một cái bóng của Linh Tê Kiếm Tông, làm sao hắn có thể không khó chịu chứ.
Thậm chí Mâu Kình Thần còn nghi ngờ, có phải Bạch Nhạc âm thầm đưa giới chỉ của Bích Vân Đào cho Chu Đông Dương không.
Nếu không phải có sự tin tưởng tuyệt đối với trưởng lão Mai Vĩnh Giang, chỉ e Mâu Kình Thần đã sớm ra tay rồi.
Cũng may trong khoảng thời gian này, Mâu Kình Thần đã có được tin tức mình muốn.
Hôm nay, trưởng lão Bạch Cốt Thần Giáo cũng đã đến thành Duyện Châu.
- Chu Đông Dương, tốt nhất ngươi không nên liên quan đến chuyện này. Nếu không ta chỉ có thể trừ khử ngươi!
...
Ngoài cửa Lục phủ, một vị lão giả toàn thân được bao bọc bởi một cái áo choàng đen cất giọng khàn khàn hỏi:
- Nơi này chính là Lục gia?
Tên nhóc ăn mày đứng bên cạnh gật đầu rồi nói:
- Đúng vây! Đại gia là chỗ này, ngài xem, nữ nhân kia chính là đại tiểu thư Lục gia, tuyệt đối không sai.
Lão giả áo bào đen gật đầu một cái, duỗi bàn tay già nua từ trong áo ném ra một khối vàng nói:
- Rất tốt!
Nhóc ăn mày kia nhìn thấy vàng hai mắt lập tức sáng lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Ai có thể ngờ, đối phương chỉ muốn hỏi đường thôi mà có thể hào phóng như này. Đây chính là vàng đấy, có thứ này, nó cũng không cần phải ăn xin nữa.
Nhóc ăn mày nhào xuống nhất nhặt vàng, khuôn mặt đầy vẻ vui mừng, liên tục cúi đầu cảm tạ lão giả áo bào đen kia:
- Tạ ơn đại gia! Tạ ơn đại gia!
Lão giả ngẩng đầu, diện mạo bị che đi lộ ra ngoài là một khuôn mặt quỷ dị, nhìn về phía nhóc ăn mày, lạnh nhạt nói:
- Cảm ơn sao?! Thế thì không cần đâu.
Ngay lúc đó, bàn tay chạm vào thỏi vàng của nhóc ăn mày đã lập tức bị thối rữa, trong thời gian mấy hơi thở ngắn ngủi, toàn bộ bàn tay đã hoàn toàn mục nát.
Trong chớp mắt, nhóc ăn mày liền hét lên thảm thiết, dùng sức vung tay muốn ném khối vàng kia đi, nhưng mà cho dù nó dùng sức thế nào thì khối vàng kia vẫn như dính chặt vào bàn tay, làm thế nào cũng không rơi ra được.
Càng kinh khủng hơn khi nhóc ăn mày mới vừa hét lên hai tiếng thì nó phát hiện bản thân lại không hét được nữa, lưỡi, cổ họng cũng bắt đầu thối rữa, tiếp là cả thân thể.
Từng khối từng khối thịt trên người bị mục nát, hòa cùng với máu rơi xuống đất.
Nhóc ăn mày điên cuồng giãy dụa, dùng sức dập đầu xuống xin tha với lão giả kia, nhưng lão giả áo bào đen chỉ đứng lẳng lặng trước mặt nó, trơ mắt nhìn nó liều mạng giãy dụa, thẳng đến khi máu thịt trên người đều bị thối nát, chỉ còn lại bộ xương trắng.
Lão giả áo bào đen hạ mắt nhìn, nhẹ nhàng chỉ một cái, bộ xương trắng kia lập tức bay lên, máu thịt trên đó đã hoàn toàn biến mất, cực kì sạch sẽ.
- Khung xương này cũng không tệ.
Lão giả áo bào đen khẽ khen ngợi, ngón tay chỉ một cái, bộ xương trắng kia lập tức bị thu vào trong giới chỉ của lão. Quay đầu nhìn thẳng vào Lục gia, trên mặt lão lộ ra nụ cười âm trầm, chậm rãi rời đi.
Trên mặt đất chỉ còn lại khối vàng kia nằm trong bãi máu đen và thịt nhão, cực kì gai mắt.