Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 639 - Chương 639 - Rắc Rối Phức Tạp, Mưa Gió Sắp Đến (2)

Chương 639 - Rắc rối phức tạp, mưa gió sắp đến (2)
Chương 639 - Rắc rối phức tạp, mưa gió sắp đến (2)

- Hà Diêu?!

Mâu Kình Thần chậm rãi lặp lại cái tên này, không khỏi khẽ cau mày.

Không phải là hắn sợ Hà Diêu, mà vì thân phận của đối phương quá rắc rối.

Giết một tên Bạch Nhạc tôm tép thì không sao, nhưng nếu giết tông chủ Linh Tê Kiếm Tông thì to chuyện rồi.

Muốn động thủ với Linh Tê Kiếm Tông không phải không được, nhưng ít nhất cũng phải đợi đến sát hạch tông môn, xóa tên Linh Tê Kiếm Tông khỏi hàng ngũ Huyền Cấp tông môn, lúc này mới tiện ra tay.

Nếu bây giờ động thủ, tất sẽ dẫn đến những Huyền Cấp tông môn khác đánh trả, hậu quả này, cho dù là Mâu Kình Thần cũng không gánh nổi.

Trừ khi là...

Ánh mắt Mâu Kình Thần lấp lóe, hắn trầm mặc một lát mới hạ giọng dặn dò:

- Giám sát Lục phủ, nếu Bạch Nhạc hoặc Hà Diêu rời khỏi thành Duyễn Châu thì lập tức báo cho ta.

Quan hệ của Bạch Cốt Thần Quyết thật sự quá lớn, cho dù như thế nào cũng không thể để đồ rơi vào trong tay người ngoài. Ở thành Duyễn Châu hắn không tiện động thủ, nhưng nếu Bạch Nhạc hoặc Hà Diêu dám bỏ đi, cho dù coi trời bằng vung, hắn nhất định cũng phải nghĩ cách cướp đồ về.

Hơn nữa, trong những người đang nôn nóng, e chưa chắc chỉ có Đông Hải Tiên Đảo.

Tại Lục phủ, Hà Diêu cũng có tai mắt của riêng mình, rất nhanh đã hỏi được tình huống cụ thể. Lần này ông tìm tới Bạch Nhạc là vì muốn hỏi lại:

- Bạch Nhạc, ta nghe nói, vì con cầm vật gì đó của Bích Vân Đào nên Mâu Kình Thần mới cắn con không thả, rốt cuộc là cái gì vậy?

Nhắc đến chuyện này, Bạch Nhạc có hơi do dự.

Lúc đối mặt với Chu Đông Dương, Bạch Nhạc có thể trực tiếp chối cãi là không cầm thứ gì cả, nhưng loại chuyện hoang đường này không thể nào lừa được Hà Diêu.

Với lại trên chiếc nhẫn trữ vật kia có cấm chế, Bạch Nhạc cũng đã phá giải. Vào lúc này một khi đưa cho Hà Diêu, hậu quả như thế nào khó mà đoán được.

Bạch Nhạc do dự một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu nói:

- Tông chủ, không phải là đệ tử không muốn nói cho ngài biết mà là không có cách nào nói ra.

- Hả?

Hà Diêu đã tưởng tượng ra rất nhiều câu trả lời, nhưng không ngờ tới sẽ nghe được câu nói này.

Tông chủ như mình ở trong mắt Bạch Nhạc không đáng tin cậy đến vậy sao?

Bạch Nhạc nhìn thấu suy nghĩ Hà Diêu, lập tức mở miệng giải thích:

- Tông chủ, đệ tử chỉ có thể nói, đệ tử nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Ma đạo, tình cảnh của bản tông bây giờ nếu biết quá nhiều có thể dẫn tới tai họa. Hiện tại đệ tử vẫn chưa biết nên xử lý như thế nào, cho đệ tử một thời gian, tự đệ tử sẽ có chừng mực.

Nếu là đệ tử khác nói vậy, Hà Diêu đã tát cho một cái rồi, nhưng đối mặt với Bạch Nhạc quả thật ông có chút bất lực.

Bạch Nhạc bây giờ không chỉ là đệ tử Linh Tê Kiếm Tông mà còn là phủ chủ Thanh Châu.

Xét về thân phận thì Bạch Nhạc đã ngang hàng với Hà Diêu, ông có tư cách gì có thể ép buộc Bạch Nhạc.

Hà Diêu suy nghĩ một hồi, cuối cũng không tiếp tục hỏi nữa, vỗ vỗ bả vai Bạch Nhạc, khẽ đáp:

- Cho dù như thế nào, nên nhớ kỹ, con không chỉ có một mình, con là đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, bản tông sẽ cùng tiến cùng lùi với con. Cho dù là đối mặt với Đông Hải Tiên Đảo.

Hà Diêu nói xong lời này, lập tức bỏ đi.

Năng lực của vị phủ chủ Chu Đông Dương này rất nhanh đã thể hiện ra ngoài.

Trong thời gian ngắn ngủi chưa tới năm ngày, đã truyền ra tin tức thương hội Càn Khôn muốn tổ chức hội đấu giá ở thành Duyễn Châu. Nghe nói bảo vật mấu chốt trong hội đấu giá là linh dược Uẩn Linh Đan, có thể trợ giúp đột phá Tinh Cung cảnh.

Rất nhanh người của thương hội Càn Khôn đã ra mặt xác nhận tin tức này, hơn nữa còn công bố thời gian và địa điểm tổ chức.

Thời gian là bảy ngày sau, địa điểm ở phòng đấu giá của thương hội Càn Khôn.

Tin tức này truyền đi từ sáng, giờ đã lan ra toàn bộ Duyễn Châu, vô số người nghe tin lập tức hành động, nhao nhao đổ về thành Duyễn Châu.

Đồng thời, Chu Đông Dương cũng phái cao thủ trận pháp đến Lục gia âm thầm bày trận.

Tất cả đều dựa theo kế hoạch của Chu Đông Dương mà tiến hành.

Bạch Nhạc tản bộ trong sân với Lục Yên Nhiên, hắn thuận miệng hỏi:

- Chuyện thương hội Càn Khôn là sao vậy?

Lục Gia thân là đại gia tộc Duyễn Châu, những chuyện buôn bán như thế này tất nhiên Lục Yên Nhiên sẽ hiểu tường tận.

- Nghe nói là thương hội của một vị hoàng tử nào đó trong vương triều Đại Càn, từ trước đến đến nay đều chỉ kinh doanh ở Ung Châu nên rất nổi danh ở đó. Bắt đầu từ năm ngoái mới đến Duyễn Châu hoạt động, lúc vừa tới cũng tổ chức một hội đấu giá, Linh Bảo hạ phẩm chính là món mấu chốt, lúc ấy dẫn đến náo động luôn. A đúng rồi, nghe đồn thương hội Càn Khôn này muốn mở rộng ra Cửu Châu, huynh ở Thanh Châu mà không biết nhỉ?

Bạch Nhạc gật đầu, tùy ý đáp:

- Lúc ta rời khỏi Thanh Châu còn chưa nghe thấy thương hội Càn Khôn.

Có một số việc Lục Yên Nhiên không hiểu nhưng Bạch Nhạc lại hiểu rõ.

Lý do thương hội Càn Khôn không hoạt động ở Thanh Châu rất đơn giản. Ngô Tuyết Tùng là phủ chủ Thanh Châu đồng thời cũng là hoàng tử của vương triều Đại Càn, mà hoàng tử thì sẽ tranh vị rất khốc liệt. Ở tình huống đó, nếu thương hội Càn Khôn là thế lực của hoàng tử khác, Ngô Tuyết Tùng chịu cho đối phương hoạt động ở Thanh Châu thì chắc chắn là có chuyện lạ.

Bình Luận (0)
Comment