Bạch Nhạc phì cười, lắc đầu:
- Cái tên này đúng là không đơn giản, bản thân vốn là cường giả Linh Phủ đỉnh phong, mà nói chuyện hay làm chuyện gì cũng khéo đưa đẩy! Hơn nữa, sắp xếp căn phòng này cũng có dụng ý riêng.
Bạch Nhạc được sắp xếp ở phòng chữ Thiên số ba, cũng có nghĩa là trước đó vẫn còn hai người nữa địa vị cao hơn cả hắn.
Ở thành Duyễn Châu không có cao thủ Bắc Đẩu Tinh Cung, do đó không cần nghĩ, hai căn phòng còn lại, chắc chắn là cho Chu Đông Dương và Mâu Kình Thần rồi.
Thậm chí cả khi Mâu Kình Thần chưa chắc đã đến thương hội thế này, nhưng phòng thì chắc chắn đã được sắp xếp từ trước, dù cho đối phương có đến hay không, phòng ở tuyệt đối sẽ không thay đổi thứ tự.
Căn cứ theo ánh mắt lúc đối phương nhìn Lục Yên Nhiên, Bạch Nhạc hiểu ngay trong đáy lòng đối phương vốn không coi trọng hắn, thậm chí cho rằng, rất có khả năng hắn sẽ sớm chết trong tay của Mâu Kình Thần.
Đương nhiên, trước khi có kết quả thì hắn ta không thể tự chuốc họa vào thân, nên tỏ ra tôn kính thì cứ tôn kính, điều này đã thể hiện rõ trong việc hắn ta xếp cho mình phòng chữ Thiên số ba.
Chỉ dựa vào từng đấy việc đã có thể nhìn ra tâm cơ thủ đoạn của con người này rồi, không nghi ngờ gi nữa, chắc chắn hắn ta chính là vai ác.
Mấy lời này, trong lòng Bạch Nhạc tự hiểu rõ, nhưng hắn không giải thích với Lục Yên Nhiên.
Chớp mắt một cái đã qua nửa canh giờ, sắc trời cũng từ từ sụp tối.
Đến lúc này, những người có tư cách được vào phòng riêng dường như cũng đã đến cả, chỉ còn lại mấy người ở đại sảnh buổi đấu giá, họ đang được xếp thành sáu đợt để vào.
Chỉ điều này thôi đã tách biệt hoàn toàn những người thật sự có địa vị với những kẻ khác, tuy chỉ là thủ đoạn nhỏ, nhưng cũng khiến Bạch Nhạc phải nhìn lại thương hội Càn Khôn này.
Trước khi đấu giá, có người dâng lên một phiến đá, bên trên viết một pháp trận đơn giản, chỉ cần dùng linh lực điền số lượng lên đó, ngoài phòng sẽ lấy tinh lực để hiện ra con số đấu giá.
Dùng cách này sẽ tránh được phiền phức khi đấu giá bằng miệng, cũng thêm vài phần an toàn.
Bạch Nhạc ngồi trước cửa sổ, ở đây có thể nhìn rõ cảnh bên dưới, nhưng những người khác tuyệt đối không thể nhìn rõ được bên trong phòng thế nào, càng không thể biết người ngồi bên trong là ai.
Buổi đấu giá nhanh chóng chính thức bắt đầu.
Thứ đầu tiên được đấu giá là một thanh bảo kiếm Linh Khí cấp. Tuy đối với Bạch Nhạc mà nói, nó chẳng được xem là đồ vật quý hiếm gì, nhưng đối với những người tu hành bình thường mà nói thì chắc chắn có một sức hấp dẫn vô cùng lớn.
Nếu muốn biết, dù là đệ tử của Huyền cấp tông môn thì cũng có rất nhiều thứ cần phải suy xét kỹ lưỡng mới có thể dám đụng đến những bảo vật cấp linh khí, còn kiếm vốn đã là thứ vũ khí thường thấy nhất, vậy nên, sức cám dỗ rất lớn.
Rất nhanh, thanh bảo kiếm này đã được đấu giá lên hàng trăm linh thạch, đến cuối cùng, thành giao ở giá hơn ba trăm.
Bạch Nhạc tính toán một chút đã hiểu rõ, cái giá này thật ra cũng không cao hơn giá trị thực tế bao nhiêu, nhưng nó lại tiện hơn.
Chỉ cần trả Linh thạch là có thể trực tiếp mua được, chứ không cần phải cực khổ chạy khắp nơi tìm kiếm, như thế tiện hơn nhiều, có người còn tự nguyện trả nhiều tiền hơn, điều này cũng có thể hiểu được.
Nhưng đây mới chỉ là món đồ đầu tiên được đem đấu giá mà thôi.
Thật ra giá trị lớn nhất của cả hội đấu giá chính là bời vì, ở đây, mọi người có thể mua được những bảo vật ở của những nơi khác, những bảo vật rất khó tìm, thậm chí là căn bản không thể có được.
Mấy bảo vật này càng quý giá, sức ảnh hưởng của hội đấu giá càng lớn.
Quá trình này, dường như Bạch Nhạc vừa xem cho vui, chứ hoàn toàn không có ý định ra tay.
Trên thực tế, không chỉ riêng Bạch Nhạc, trong các phòng riêng của cả sàn đấu giá cũng rất hiếm có người tham gia.
Cho đến khi buổi đấu giá trôi qua được một nửa thì cái tên Tam mập kia lấy ra một Linh Khư quả hạ phẩm, lúc này mới khiến cho cả sàn đấu giá sôi sục.
Linh Khư quả vô cùng quý giá, dù chỉ là hạ phẩm thì lúc trước nó cũng có thể khiến cho Vân Mộng Chân đau khổ. Đối với người khác mà nói, đây chính là trân bảo tu hành. Trong chốc lát, phòng chữ Thiên số bảy trực tiếp hô lên giá ba ngàn linh thạch.
Đến khi những người trong phòng ra tay, những người khác mới thật sự cảm nhận được sự chênh lệch lớn đến mức nào.
Không phải nói quá, nhưng những người tham gia đấu giá bên dưới khi đứng trước một bảo vật thực thụ như vậy cũng chỉ để làm nền mà thôi, cơ bản không có tư cách cạnh tranh.
Không phải bọn họ không muốn đấu giá, mà là vốn không có hy vọng thắng.
Chỉ trong vài khắc ngắn ngủi, giá của Linh Khư quả hạ phẩm này đã được hô thẳng lên đến mức trên tám ngàn linh thạch.
- Một vạn.
Bạch Nhạc hầu như không hề suy nghĩ đã trực tiếp viết lên phiến đá cái giá mới này.
Tuy đối với Bạch Nhạc mà nói, Linh Khư quả hạ phẩm cơ bản không đủ để hắn có thể đột phá Tinh Cung cảnh, nhưng Bạch Nhạc hiểu rất rõ, đối với bản thân hắn, đại chiến đang đến gần, nhờ vào Linh Khư quả thì có thể đủ để nhanh chóng hồi phục sức mạnh, nếu như vậy, đương nhiên phải lấy cho bằng được rồi.