Gần như cùng lúc Bạch Nhạc báo giá, trong phòng chữ Thiên số hai, đệ tử của Đông Hải Tiên Đảo cũng lập tức lên tiếng:
- Mâu sư huynh, Bạch Nhạc bắt đầu đấu giá rồi.
Mâu Kình Thần từ từ mở mắt, đôi mắt lộ ra vẻ đắc chí, trầm giọng nói:
- Ra giá cao hơn! Tối nay Bạch Nhạc muốn đấu giá món nào, chúng ta sẽ đấu giá món đó, nhất định phải khiến hắn không được bất kì lợi ích nào.
- Vâng.
- Một vạn linh thạch! Đại nhân phòng chữ Thiên số 3 ra giá một vạn linh thạch, còn có ai trả giá cao hơn không?
Kim Tam đứng trên bục đấu giá, hào hứng đến đỏ cả mặt, lớn tiếng hét:
- Một vạn linh thạch, lần một.
- Còn ai trả giá cao hơn không? Một vạn linh thạch, lần hai.
Trong lúc Kim Tam đang định thành giá thì bên ngoài phòng chữ Thiên số hai hiện lên một con số mới.
- Một vạn năm ngàn linh thạch! Đại nhân phòng chữ Thiên số hai ra giá một vạn năm ngàn linh thạch, còn ai trả cao hơn một vạn năm ngàn linh thạch không?
Đôi mắt nhỏ của Kim Tam híp lại, hưng phấn hô to:
- Hai vạn, hai vạn linh thạch!
- ...Ba vạn!
Chỉ vài trong vài khắc ngắn ngủi, phòng chữ Thiên số hai và số ba cũng nhau hô giá, trực tiếp nâng giá của Linh Khư quả hạ phẩm này lên đến con số năm vạn linh thạch.
Đến mức độ này, những người khác sớm đã dừng báo giá, những người chuyên hóng hớt tin tức đã bắt đầu nghe ngóng hai người trong phòng đó là ai.
...
- Bạch đại ca, tình huống này có hơi kỳ quặc, đối phương dường như đang cố ý đấu giá với chúng ta!
Thấy tình hình buổi đấu giá hôm nay, Lục Yên Nhiên cuối cùng cũng không chịu được mà phải lên tiếng.
Tuy nàng không hiểu mấy về tu hành, cũng không biết đối phương là ai, nhưng dựa vào bản năng kinh doanh của mình cũng có thể nhìn ra được.
Bạch Nhạc nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, tiện tay viết lên phiến đá một con số, lúc này mới khoan thai đáp lại:
- Không phải là ‘hình như’, hắn ta chắc chắn cố ý gây phiền phức cho chúng ta rồi.
Tuy tên Kim Tam đó chưa nói, nhưng Bạch Nhạc cũng có thể đoán ra, đối phương chắc chắn là Mâu Kình Thần. Ở thành Duyễn Châu này, dám đối đầu với hắn, lại có năng lực như vậy, e là chỉ có mỗi Mâu Kình Thần mà thôi.
Bạch Nhạc hiểu rõ ý đồ của đối phương, nhưng lại chẳng thèm mảy may để ý.
Lục Yên Nhiên lo lắng nói:
- Bạch đại ca, nếu như huynh đã biết, tại sao lại muốn đấu với hắn ta? Giá này không có lợi, nó đã cao hơn gấp mấy lần rồi!
- Không sai, dĩ nhiên không có lợi, nhưng không phải ta là ‘ngựa non háu đá’ sao?
Khóe môi Bạch Nhạc nhếch lên, lộ lên một nụ cười lạnh lùng.
...
- Mậu sư huynh, đã bảy vạn linh thạch rồi, chúng ta vẫn tiếp tục hô giá ạ?
Một đệ tử của Đông Hải Tiên đảo giúp Mâu Kình Thần hô giá, nhưng hắn cũng đã có chút e dè, cái giá này quá cao so với thực tế rồi, chỉ là một Linh Khư quả hạ phẩm mà thôi, tuy là rất hiếm, nhưng cũng không đáng để khoa trương đến vậy.
- Quả nhiên là ngựa non háu đá!
Ánh mắt Mâu Kình Thần lộ ra vẻ khinh thường, hờ hững nói:
- Nếu như hắn đã muốn, vậy thì cứ cho hắn đi! Vị Bạch phủ chủ này của chúng ta giàu có, hôm nay cho hắn vung tiền cho thỏa thích vậy.
Gía được đẩy lên đến mức này thật ra đã khiến cho Mâu Kình Thần thỏa mãn, hắn ta tin trong lòng Bạch Nhạc đã đoán được là ai đang đấu giá. Nhưng cũng chính vì điều này khiến hắn ta càng ngày càng đắc ý, đến cuối cùng cũng chỉ là một thằng nhóc mới lớn mà thôi, đến cả cảm xúc cũng không không chế được, làm sao có thể giữ được bí mật chứ.
Chỉ cần cho Bạch Nhạc áp lực đủ lớn, Mâu Kình Thần không lo tên đó không nhường bước.
...
Qua quýt chi ra bảy vạn linh thạch, nhận lấy quả Linh Khư hạ phẩm, Bạch Nhạc cầm trong tay, khóe miệng cũng nhếch lên lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Hắn nhìn Lục Yên Nhiên, thuận miệng nói:
- Xem ra cái tên Mâu Kình Thần này cũng chả mấy giàu có gì, chỉ mới có bao nhiêu đó linh thạch mà đã không dám tiếp tục rồi!
- Bảy vạn linh thạch rồi đó! Bao nhiêu đó mà gọi là ‘chỉ mới’ á?
Lục Yên Nhiên trợn tròn mắt, không thốt lên thêm được lời nào nữa.
Tuy không hiểu gì về tu hành, nhưng cũng không có nghĩa là Lục Yên Nhiên không biết giá trị của linh thạch.
Đừng nhìn gia tộc Lục gia lớn mạnh như vậy, nhưng cho dù là lúc họ còn ở đỉnh cao nhất thì có bán hết tài sản cũng không được bao nhiêu đó linh thạch. Con số này đã khiến nàng rất kinh ngạc, nhưng Bạch Nhạc thì vẫn là cái bộ dạng ung dung đó, vậy chẳng phải là khoa trương quá rồi sao?
Bạch Nhạc lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Đối với ta thật sự không nhiều!
Cũng không phải Bạch Nhạc nói cứng, bao nhiêu đấy linh thạch nghe thì có vẻ nhiều, nhưng trên thực tế, nếu như đổi thành linh thạch thượng phẩm thì cũng chỉ có bảy trăm linh thạch mà thôi. Đối với Bạch Nhạc mà nói, đây chả đáng là gì.
Khoan nói Thanh Châu mỗi năm thu được bao nhiêu linh thạch, chỉ tính số linh thạch lấy được trong bảo khố của Ngô Tuyết Tùng thôi đã có cả vạn linh thạch thượng phẩm rồi.