Đương nhiên, bằng thực lực của lão thì không đến mức chết, nhưng lão cũng hiểu một khi mình dám bị trọng thương, thì sẽ có kẻ bằng lòng bỏ đá xuống giếng lấy mạng của lão để lập công.
Đang yên đang lành, sao lão phải cược mạng với Bạch Nhạc chứ?!
Quan trọng hơn là, lão đến đây vốn không phải là vì muốn giết Bạch Nhạc, cái giới chỉ bị Bạch Nhạc cướp đi mới là thứ mấu chốt.
- Bạch Nhạc, Bạch Cốt Thần Giáo của ta không oán không thù với ngươi, chỉ cần ngươi giao đồ ra, lão phu sẽ lập tức bỏ đi.
Mắt thấy Bạch Nhạc thật sự có vẻ muốn liều mạng thật, lão giả áo đen kia không thể không nhượng bộ.
- Không phải chỉ là cái giới chỉ chó má kia sao? Lão tử sớm đã giao nó cho Chu Đông Dương, cái thứ rác rưởi bị hạ vô số cấm chế, mở cũng mở không ra, ta lấy để làm gì?
Mắt Bạch Nhạc lướt qua một cơn tức giận, hắn lập tức chửi ầm lên.
Câu này nói ra lại lập tức khiến Chu Đông Dương vốn dĩ đang xem náo nhiệt bên cạnh biến sắc, sao còn nhớ tới phong độ gì nữa, lúc này ông ta bay từ trong phòng ra, lạnh lùng quát mắng:
- Bạch Nhạc, ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó? Ngươi đưa giới chỉ cho ta bao giờ?
- Chu Đông Dương, ông đã nói là sẽ giúp ta ứng phó với nguy hiểm, chờ ta bước vào Tinh Cung thì sẽ cùng nhau đối phó với Bạch Cốt Thần Giáo để lập công. Ông thấy ta bị công kích, đến bây giờ còn khoanh tay đứng nhìn là có ý gì?
Sắc mặt của Bạch Nhạc còn khó coi hơn cả Chu Đông Dương, không ngừng nổi giận mắng ông ta:
- Chẳng qua chỉ là một cái giới chỉ rác rưởi, ngay cả bên trong có thứ gì lão tử cũng không biết, nếu không phải ông nói chỉ cần ta chống đỡ đến khi ông mở ra được cấm chế bên trên giới chỉ, ông sẽ cho ta Uẩn Tinh Đan, giúp ta cướp lấy vị trí đệ nhất của sát hạch tông môn thì phỏng có quỷ mới quyết chống không giao ra.
- Chu Đông Dương, ông bất nhân thì cũng đừng trách ta bất nghĩa, dù sao cũng là một con đường chết, ông đừng hòng sống yên thân!
Tin tức tiết lộ ra từ những lời này quá lớn.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người bao gồm cả Mâu Kinh Thần cũng không khỏi tin những lời Bạch Nhạc nói ba phần.
Thảo nào Bạch Nhạc chẳng qua mới chỉ có thực lực Linh Phủ đỉnh phong mà lại dám liên tiếp đắc tội Mâu Kinh Thần và Bạch Cốt Thần Giáo, nếu sau lưng không có chỗ dựa là vị phủ chủ Duyễn Châu Chu Đông Dương này, sao hắn có lá gan này được?
Sớm đã nghe có lời đồn rằng mấy ngày nay Bạch Nhạc có liên hệ mật thiết với phủ thành chủ, bản thân hắn không biết đã hội họp bí mật với vị phủ chủ Chu Đông Dương này bao nhiêu lần rồi.
Nếu nói Bạch Nhạc và Chu Đông Dương không đạt thành hiệp nghị gì, sợ là chẳng ai tin tưởng.
Hơn nữa, trong buổi đấu giá hôm nay, điệu bộ kẻ giàu có vung tiền như rác của Bạch Nhạc khi tiêu linh thạch quả thực là như không cần tiền vậy, chuyện này căn bản không phù hợp với lẽ thường mà.
Nhưng nếu như chuyện này vốn chính là một phần của giao dịch, Bạch Nhạc đang tiêu linh thạch của vị phủ chủ đại nhân này thì sao? Vậy thì đương nhiên là không có vấn đề gì rồi.
Trong lúc nhất thời, như là tất cả manh mối đều được liên kết lại với nhau, nhắm thẳng vào vị phủ chủ Duyễn Châu Chu Đông Dương này.
Rắc rắc!
Chỉ trong một hơi thở, bỗng vang lên một tiếng vang lanh lảnh, xương của thị vệ trước phòng riêng của Chu Đông Dương đột nhiên xuyên qua da thịt một cách không thể kiểm soát, trong nháy mắt, thị vệ kia đã bị đâm cho máu me đầm đìa, phát ra một tiếng rú thảm.
- Phủ chủ đại nhân, xem ra ngươi cho rằng Bạch Cốt Thần Giáo của ta dễ bắt nạt đúng không?
Lão giả áo đen đưa ánh mắt âm u nhìn Chu Đông Dương, lạnh lùng nói.
Gần như là trong lúc nói chuyện, máu thịt toàn thân của mấy thị vệ kia đã rơi xuống hết, trong nháy mắt đã biến thành mấy bộ xương trắng tuyết, thậm chí còn ngay lập tức nhào về phía Chu Đông Dương.
Cảnh tượng kinh khủng như thế trong nháy mắt đã dọa cho người chung quanh thét chói tai một trận, có hạ nhân gan nhỏ thậm chí còn bị sợ đến ngất đi.
Bạch Cốt Thần Giáo.
Đối với những người vốn không quen thuộc cái tên này, cảnh tượng này thật sự khiến trong lòng bọn họ nảy sinh nỗi sợ hãi.
Chu Đông Dương trở tay vỗ một cái, mấy tên thị vệ hóa thành xương trắng kia liền bị đập nát, ông ta thở phào một hơi, lập tức hổn hển mắng to:
- Ngươi đừng bị tên tiểu tử này lừa gạt, đến tận bây giờ ta vốn chưa từng thấy cái giới chỉ gì cả.
Chỉ là chuyện tới nước này rồi, câu giải thích suông này sao còn có thể có độ tin cậy được nữa.
Ầm ầm!
Dù cục diện có xảy ra biến hóa thế nào thì đạo kiếp của Bạch Nhạc vẫn không giảm, chỉ trong khoảnh khắc, tia sét thứ ba đã đánh xuống chỗ Bạch Nhạc.
Cho dù lúc này lão giả áo đen đã giữ khoảng cách với Bạch Nhạc, nhưng đạo kiếp cũng không nhân từ vì chuyện này mà giảm uy lực, Tinh Cung còn chưa thành hình lại bị đánh xuống, lập tức lần nữa run rẩy kịch liệt.
Giờ khắc này, Bạch Nhạc cũng nhận thấy rằng, nếu như trong tình huống bình thường, mình căn bản không thể chịu nổi đạo kiếp kinh khủng như vậy.
Không có bất cứ sự do dự nào, lúc này Bạch Nhạc xoay người chạy ra ngoài phòng đấu giá.