- Xin trả lại câu này.
Bạch Nhạc hờ hững đáp lại một câu, bình tĩnh nói:
- Mâu Kình Thần, ân oán giữa chúng ta sau này tự có lúc phải thanh toán, nếu như không muốn phân rõ sinh tử bây giờ thì ngươi có thể rời đi, ta còn có một món nợ muốn tính với vị phủ chủ đại nhân này đây.
Nói dứt câu, Bạch Nhạc trực tiếp chuyển mục tiêu về phía Chu Đông Dương, vẫn là dáng vẻ nhuệ khí bức người như cũ.
- ...
Chu Đông Dương vốn dĩ cũng hơi chột dạ, bây giờ nghe thấy câu này của Bạch Nhạc, trong lòng ông ta càng giật thót, sắc mặt ngay lập tức vô cùng khó coi.
- Bạch phủ chủ, ngươi có ý gì, bản quan chẳng có lỗi gì với ngươi cả, đúng không?
- Đúng vậy, phủ chủ đại nhân vẫn luôn đối xử không tệ với ta, chỉ là, ông có thể nói cho ta biết trận pháp của Lục phủ là chuyện gì không?
Bạch Nhạc hướng ánh mắt về phía Chu Đông Dương, bình tĩnh hỏi ngược lại.
- ...
Chỉ một câu kia thôi đã lập tức khiến Chu Đông Dương nghẹn lời.
Từ đầu tới cuối, có thể nói là ông ta đã đánh một ván bài tốt, nhưng hết lần này tới lần khác, vào lúc mất chốt nhất ông ta lại phán đoán sai lầm.
Lúc này mới thật sự là hết đường chối cãi.
Chỉ là, nói đi cũng nói lại. Ai mà ngờ Bạch Nhạc còn có thể thuận lợi đột phá trong tuyệt cảnh thế này, thậm chí ngang nhiên giết ngược lại trưởng lão của Bạch Cốt Thần Giáo, chuyện này quả thực như đang nằm mơ vậy.
Chu Đông Dương ngẩng đầu lên, trong mắt cũng lộ ra một chút buồn bực, trầm giọng hỏi ngược lại:
- Đúng vậy, chuyện này quả thực là ta không đúng! Nhưng mà Bạch Nhạc, nếu không phải ngươi nói hươu nói vượn ở trước phòng đấu giá vu hãm ta thì ngươi sẽ có kết quả này sao?
- Phủ chủ đại nhân, nếu ta không nói như vậy, ông cho rằng ta còn có thể sống đến bây giờ à?
Khóe miệng Bạch Nhạc nở một nụ cười châm biếm, hắn lạnh lùng nói:
- Đối phó với Bạch Cốt Thần Giáo là giả, nhưng bộ chuyện ông và ta kết minh là thật à?
- Chúng ta đã nói là dùng Uẩn Tinh Đan để dẫn dụ ma tu kia ra tay, nhưng ngươi không thèm báo trước một lời đã trực tiếp ăn Uẩn Tinh Đan, e là không đúng lắm nhỉ?
Bạch Nhạc hơi vuốt cằm, kiếm trong tay hơi nâng lên, chỉ trong một cái chớp mắt, một kiếm ý bén nhọn bỗng bộc phát ra ngoài:
- Chuyện trên đời này vốn là không thể nói được đúng sai, đã như vậy rồi, thì vẫn nên cầm kiếm đến nói chuyện. Phủ chủ đại nhân, mời!
- ...
Chu Đông Dương vốn dĩ chuẩn bị rất nhiều lý do giải thích, tự hỏi dù là Bạch Nhạc nói thế này, ông ta cũng có thể cãi ra một đống đạo lý, nhưng hết lần này tới lần khác, Bạch Nhạc lại bày ra tư thế không muốn nói đạo lý với ngươi, mạnh mẽ chặn hết tất cả lời giải thích của ông ta vào họng.
Người ta đã không nói đạo lý nữa thì ngươi còn có gì có thể nói nữa?
Chuyện đau đầu nhất chính là, hôm nay ông ta quả thật đã không đánh lại Bạch Nhạc.
Mặc dù ông ta đã giấu đi một phần thực lực, nhưng trên thực tế, ông ta tối đa cũng chỉ tương tự với tên trưởng lão Bạch Cốt Thần Giáo kia thôi, Bạch Nhạc có thể giết chết tên trưởng lão Bạch Cốt Thần Giáo kia, thì cũng có thể đánh bại ông ta.
Không ra tay thì thôi, một khi ông ta bại bởi Bạch Nhạc... Cái mặt phủ chủ Duyễn Châu này của ông ta chắc không biết giấu vào đâu.
Trong lòng ông ta nghẹn muốn chết, nhưng trong tình huống thế này, ông ta đúng là không còn bất cứ sự lựa chọn nào khác.
- Bạch phủ chủ, là ta có lỗi! Ta bằng lòng bồi thường!
Lúc này, Chu Đông Dương hơi ôm quyền, cười khổ nói.
Một câu nói ra, dù là Mâu Kình Thần hay Hà Diêu, mí mắt đều không khỏi hơi giật.
Hà Diêu thì không ngờ rằng đường đường là phủ chủ Duyễn Châu, vậy mà lại thật sự cúi đầu trước mặt Bạch Nhạc, mà Mâu Kình Thần thì nhìn chằm chằm vào Chu Đông Dương một chút mới quay người bỏ đi.
Trên thực tế, trong lòng Mâu Kình Thần, nếu Bạch Nhạc đánh nhau với Chu Đông Dương thì mới là phù hợp với ý của hắn ta nhất, nếu hai bên liều mạng đến mức kẻ nào cũng thiệt, hắn ta cũng không để ý đến chuyện sẽ thuận tay nhặt chút lợi lộc đâu.
Đáng tiếc mặc dù Bạch Nhạc xúc động, nhưng lão hồ ly Chu Đông Dương này rõ ràng lại suy tính rất nhiều, vậy mà trực tiếp cúi đầu chịu lễ.
Bạch Nhạc nhìn thoáng qua bóng lưng rời đi của Mâu Kình Thần, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười rực rỡ.
Hắn vốn không có ý định trở mặt thật với Chu Đông Dương.
Trên thực tế, chuyện này vốn là không phân ra đúng sai gì cả, chẳng qua chỉ là mọi người tính kế lẫn nhau, cuối cùng thì cho Bạch Nhạc hắn thắng mà thôi.
Thứ Bạch Nhạc muốn không phải là một kết quả xác thực hay là lợi ích cụ thể gì, mà là thể hiện là tư thế ép ngang một phương này.
Chém trưởng lão Bạch Cốt Thần Giáo, ép lui Mâu Kình Thần, ép tới mức vị phủ chủ Duyễn Châu Chu Đông Dương này cúi đầu... Mọi thứ trước mắt trộn lại với nhau là đủ để khiến toàn bộ Duyễn Châu chấn động.
Dù là cái tên Bạch Nhạc này hay là cái danh của Linh Tê Kiếm Tông, đều sẽ vang vọng Duyễn Châu một lần nữa.