Cục diện bây giờ, Linh Tê Kiếm Tông thực sự quá yếu đuối, gần như căn bản không chiếm được bất cứ sự ủng hộ nào, bản thân Bạch Nhạc cũng là hạng vô danh, trong tình huống thế này, muốn lôi Linh Tê Kiếm Tông từ trong vũng bùn ra thì nhất định phải lập uy trước.
Mà điều đó vốn mới là mục đích của Bạch Nhạc.
Trong vòng một đêm, gió mây biến sắc.
Khi Lục Yên Nhiên lần nữa trở lại Lục gia, Lục gia đã thật sự được đóng dấu ấn hào môn, không chỉ là hạ nhân chạy trốn trước đó ai nấy đều khóc ròng quỳ xin trở lại Lục gia, mà trước cửa Lục gia cũng ngựa xe như nước, người tặng lễ nối liền không dứt.
Cho dù là bản thân Lục Yên Nhiên thì vẫn có một cảm giác như đang nằm mơ, buổi tối hôm trước còn đang lo lắng cho sự an toàn của Bạch Nhạc, nhưng chỉ trong một đêm đã thay đổi bất ngờ, giống như lời Bạch Nhạc nói, mọi thứ đều đã kết thúc.
Chỉ là trong lòng Lục Yên Nhiên cũng có một loại cảm giác, như là khoảng cách giữa mình và Bạch Nhạc đã càng ngày càng xa xôi.
- Bạch phủ chủ, ngươi đùa cái gì thế? Đó là năm mươi vạn linh thạch. Có thể lấy ra được một nửa đã là cực hạn của ta rồi.
Trong phủ thành chủ, đối mặt với Bạch Nhạc đến tận cửa đòi bồi thường, sắc mặt Chu Đông Dương tái nhợt, gần như là hận muốn lật bàn.
Vốn dĩ lúc trước khi tham gia hội đấu giá, ông ta đã đồng ý là dù Bạch Nhạc lấy giá cả bao nhiêu mua Uẩn Tinh Đan, ông ta đều trả một nửa giá đó, nhưng hôm nay Bạch Nhạc há miệng một cái là muốn để ông ta bổ sung năm mươi vạn linh thạch, sao có thể không khiến ông ta phát điên cho được.
- Đúng vậy, một nửa là hiệp nghị bình thường, nhưng mà bây giờ chúng ta không phải đang bàn chuyện bồi thường sao?
Bạch Nhạc không nhúc nhích chút nào, khoan thai nói:
- Hay là, phủ chủ đại nhân đã quên mất lời hứa hẹn hôm qua rồi?
- Bạch Nhạc, ngươi và ta đều biết rằng thứ ngươi muốn là gì! Hôm qua với tư thế mặc ngươi làm chủ đấy của ta, không đến ba ngày, toàn bộ Duyễn Châu sẽ chấn động vì nó, đây không phải là kết quả ngươi muốn sao?
Chu Đông Dương kiềm lại lửa giận, dứt khoát trực tiếp nói rõ ra.
- Phủ chủ đại nhân, ông cũng biết đó, con người của ta tương đối trung thực. Ừm, người thành thật bình thường thì khá là thiết thực.
Bạch Nhạc giang tay ra, tùy ý mở miệng.
- ...
Nghe thấy hai chữ ‘trung thực’ kia, Chu Đông Dương hận không thể ói lên mặt Bạch Nhạc.
Nếu ngươi trung thực thật, vậy thì tất cả người trên đời này đều là người đàng hoàng hết.
- Ba mươi vạn linh thạch.
Chu Đông Dương gần như là rít từ trong kẽ răng ra mấy chữ này, ông ta nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, nói:
- Đây là mức cực hạn mà ta có thể lấy ra.
- Phủ chủ đại nhân, có lẽ chúng ta nên nói rõ chuyện này hơn một chút.
Bạch Nhạc hơi chau mày, hờ hững mở miệng:
- Cái viên Uẩn Tinh Đan kia hẳn là của ông đúng không? Cái gọi là hội đấu giá chẳng qua chỉ là một đoạn lướt ngang, hay ông đang cho rằng ngay cả chuyện này mà ta cũng nhìn không ra đấy phỏng?
- ...
Nghe hắn nói như thế, sắc mặt của Chu Đông Dương lập tức trở nên tái nhợt, có lòng muốn phủ nhận, nhưng trong lòng ông ta lại rất rõ, đã đến bước này rồi, phủ nhận đã vốn không còn bất cứ ý nghĩa nào nữa.
Chu Đông Dương hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi nói:
- Bốn mươi vạn, rút hai phần lợi nhuận từ thương hội Càn Khôn, đây là tất cả linh thạch mà ta lấy được.
- Thành giao!
Bạch Nhạc cười híp mắt nhìn Chu Đông Dương, vui sướng nói:
- Ông xem đi, không phải chúng ta cũng đang nói chuyện càng lúc càng vui hay sao?
Vui sướng cái đầu ngươi!!!
Chu Đông Dương quả thực đã rất nín nhịn mới không trực tiếp mắng câu này ra khỏi miệng.
Chu Đông Dương tiện tay ném ra một chiếc nhẫn trữ vật, hiển nhiên ông ta cũng đã không còn tinh thần để tiếp tục dây dưa với Bạch Nhạc:
- Bản quan có chút mệt mỏi, mời Bạch phủ chủ trở về cho!
Bạch Nhạc nhận lấy chiếc nhẫn trữ vật, cũng không thèm nhìn nó, hắn nhún vai mỉm cười, nói:
- Đa tạ phủ chủ đại nhân.
Đã đạt được mục đích, Bạch Nhạc cũng không tiếp tục đâm chọc Chu Đông Dương nữa mà đứng dậy đi ngay.
Mãi đến khi bóng dáng Bạch Nhạc biến mắt, Tiểu Đoạn mới chậm rãi đi ra, khẽ hỏi:
- Đại nhân, chúng ta thật sự phải nuốt cơn tức này hay sao?
Chu Đông Dương cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Làm gì cần chúng ta ra tay! Ngươi cho rằng cái Bạch Cốt Hóa Thân đó dễ cầm như vậy sao? Dù là Mâu Kình Thần hay là Bạch Cốt Thần Giáo cũng sẽ không để hắn dễ dàng lấy Bạch Cốt Hóa Thân đi như vậy, lúc hắn rời khỏi thành Duyễn Châu chính là lúc mà hắn mất mạng.
...
- Bạch phủ chủ!
Phía bên này, Bạch Nhạc mới vừa trở lại Lục phủ, Nam Cung Thiên đã lần nữa tới cửa thăm hỏi.
- Nam Cung sư huynh.
Nam Cung Thiên đột nhiên tới chơi là chuyện Bạch Nhạc không ngờ tới, hắn không khỏi hơi kinh ngạc.
Nghe thấy xưng hô này, Nam Cung Thiên lập tức cười khổ:
- Bạch sư huynh, huynh gọi như vậy, ta chịu không nổi đâu.
Lúc trước, lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Bạch Nhạc, trong lòng Nam Cung Thiên nhiều ít vẫn có chút khinh thường, nhưng chỉ mới trôi qua bấy nhiêu thời gian, chỉ chớp mắt thôi mà Bạch Nhạc đã bước vào Tinh Cung cảnh, hơn nữa thực lực còn chém được cả trưởng lão của Bạch Cốt Thần Giáo, ép lui Mâu Kình Thần, lực áp Chu Đông Dương, thành tựu uy danh hiển hách.