Nhưng đối với hắc bào lão giả kia mà nói, Bạch Nhạc dốc hết toàn lực, cũng chỉ là ngăn cản một kích của đối phương mà thôi.
Phải biết, cho tới hiện tại, đối phương còn chưa tế xuất Tinh Cung.
Ngăn được một kích này lại, nhưng sắc mặt Bạch Nhạc lại càng trở nên khó xem.
Quá mạnh mẽ!
Thậm chí Bạch Nhạc còn hoài nghi, cho dù mình bại lộ thân phận, tế xuất Tinh Cung hoàn mỹ và lực lượng Côn Ngô Kiếm, tối đa cũng chỉ có thể chạy trốn dưới tay đối phương.
Hiển nhiên, lần này Bạch Cốt Thần Giáo quyết tâm muốn giết mình!
Chu Đông Dương là không thể trông cậy được, kéo dài nữa, khả năng Tô Nhan, thậm chí là người Linh Tê Kiếm Tông chạy tới, cũng đều sẽ chết ở trong tay đối phương!
Chạy!
Trong nháy mắt, đây gần như là ý niệm duy nhất trong đầu Bạch Nhạc.
Thân hình Bạch Nhạc lóe lên một cái, chợt lui lại, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh bay ngược về phía sau, vì theo đuổi tốc độ, thậm chí Bạch Nhạc còn điều động cả lực lượng của Thông Thiên Ma Thể.
- Muốn đi sao? Nào có dễ dàng như vậy!
Hắc bào lão giả cười lạnh một tiếng, động cũng không động, bàn tay chợt mở ra, trong khoảnh khắc, liền có một cỗ ma khí ngập trời phóng lên cao, xung quanh Bạch Nhạc nhất thời xuất hiện vô số gai xương cao ngất, rậm rạp hình thành một cái lồng giam, phong kín tất cả lối đi của Bạch Nhạc.
Ngay tại lúc đó, một cái bạch cốt thủ khổng lồ từ trên trời giáng xuống, hung hăng vỗ về phía Bạch Nhạc.
Thiên la địa võng!
Bạch Nhạc giống như một con tiểu ma tước bị vây ở bên trong, mặc cho hắn đạp nước như nào, cũng không thể trốn đi ra ngoài.
Đúng như Bạch Nhạc tính toán trước đó, trừ phi hắn thi triển toàn lực, bằng không, ở trước mặt cao thủ như vậy, căn bản ngay cả tư cách chạy trốn cũng không có!
Dưới thời khắc sinh tử, Bạch Nhạc cũng không dám có chút do dự nào, trong nháy mắt, lại thôi động Cửu Long Hoàn Ngọc Bội trong tay, một tiếng rồng gầm vang lên, hư ảnh Thanh Long gào thét bay ra, dễ dàng đập vỡ gai xương trước mặt, ngăn trở một chưởng từ trời rơi xuống kia.
Có điều cuối cùng Cửu Long Hoàn Ngọc Bội cũng chỉ là hộ thân chi bảo, không cách nào đưa ra phản kích, cho dù có thôi phát ra, cũng chỉ có thể bảo vệ Bạch Nhạc mà thôi, muốn thoát thân vẫn là không được.
Nhìn thấy Bạch Nhạc vận dụng Cửu Long Hoàn Ngọc Bội lần nữa, mí mắt Chu Đông Dương không khỏi nhảy lên.
Đến mức này, mà Yến Bắc Thần vẫn không lộ diện, chỉ sợ phỏng đoán trước đó của hắn, đã thật sự sai, hoặc là nói quan hệ giữa Bạch Nhạc và Yến Bắc Thần còn lâu mới thân cận được như trong tưởng tượng của hắn.
Nhưng cho dù như thế, hắn cũng vẫn không có dự định xuất thủ cứu người, bất kể như thế nào, hắn đều đã đắc tội Bạch Nhạc, như vậy Bạch Nhạc nên chết ở chỗ này là tốt nhất!
Nhưng mà, ngay tại thời điểm trong đầu Chu Đông Dương hiện lên những ý niệm này, một đạo kiếm quang trong trẻo nhưng lạnh lùng chợt rơi xuống từ không trung!
Trong nháy mắt này, dường như vệt kiếm quang kia, đã trở thành vật duy nhất trong thiên địa!
Bất kể là cái bạch cốt chưởng khổng lồ trong không trung kia, hay là gai xương vây khốn Bạch Nhạc, đều ở dưới một kiếm này hóa thành bột phấn.
- Ai?
Đột nhiên trong lòng hắc bào lão giả xuất hiện báo động, trước đó lão chưa bao giờ coi đám người Bạch Nhạc ra gì, nhưng giờ khắc này cũng không thể không thay đổi sắc mặt, gắt gao nhìn chằm chằm vệt kiếm quang kia.
Gần như cùng lúc đó, dưới ánh trăng, có một đạo thân ảnh chậm rãi bay xuống từ không trung.
Một bộ bạch y, lơ lửng trên không, chậm rãi bay xuống, dường như còn động lòng người hơn, lạnh hơn so với ánh trăng kia!
Trong nháy mắt nhìn thấy thân ảnh kia, cả người Bạch Nhạc hơi cứng lại, ánh mắt rơi vào đối phương trên người, cũng không dời đi chút nào.
Áo trắng như tuyết, thanh lệ như tiên, đạp nguyệt mà đến, tuyệt đại phong hoa!
Chỉ cần là địa phương nàng xuất hiện, dường như đó chính là trung tâm thiên địa, bất luận là ai, ở trước mặt nàng đều phải ảm đạm phai mờ.
Bản thân Tô Nhan đã là mỹ nữ cực kỳ hiếm thấy, trong ngày thường, cũng có mười phần tự tin đối với dung mạo của mình, nhưng trong nháy mắt đối phương xuất hiện, liền bị đoạt đi tất cả hào quang.
Đoạt thiên địa tạo hóa!
Dường như trời xanh đã ban tặng tất cả sự tốt đẹp nhất cho nàng, sủng nhi hoàn mỹ nhất thế gian này!
Hoàn mỹ!
Dường như trên đời này, cũng chỉ có từ đó mới có thể hình dung được phần mỹ lệ này.
Không cần mở miệng nói bất cứ cái gì, trong nháy mắt, trong đầu tất cả mọi người tự nhiên hiện ra tên của đối phương, Vân Mộng Chân!
Trên đời này, cũng chỉ có Đạo Lăng thánh nữ mới có thể sở hữu vẻ đẹp tuyệt đại phong hoa như vậy!
- Bái kiến Đạo Lăng thánh nữ!
Chu Đông Dương là người phản ứng đầu tiên, lập tức xoay người quỳ gối!
Mặc dù hắn là phủ chủ Duyện Châu, nhưng ở trước mặt Vân Mộng Chân, thậm chí không có đứng tư cách.
Gần như cùng lúc đó, Hà Diêu và mấy vị trưởng lão Linh Tê Kiếm Tông vừa mới chạy tới cũng đồng thời khom người quỳ gối.
Thậm chí Tô Nhan ở dưới tràng khí thế này, cũng không kìm lại được quỳ xuống.
- Tả hộ pháp Bạch Cốt Thần Giáo, Cố Ngạn Đông bái kiến Đạo Lăng thánh nữ!
Đột nhiên con ngươi co rụt lại, cho dù là hắc bào lão giả kia, cũng không thể không khom mình hành lễ.