Không quan hệ đến lập trường!
Lúc Vân Mộng Chân xuất hiện ở chỗ này, đã đủ để nghiền ép tất cả, sợ là toàn bộ Bạch Cốt Thần Giáo, cũng chỉ có vị giáo chủ kia, mới có thể cùng ngồi cùng đứng với Đạo Lăng thánh nữ.
Kể từ đó, trong số tất cả mọi người ở đây, cũng chỉ còn một mình Bạch Nhạc còn đứng.
Trong nháy mắt, vô số ý niệm hiện lên trong đầu Bạch Nhạc, vào giờ khắc này tất cả các nghi vấn trước đó không nghĩ ra đều trở nên sáng tỏ thông suốt.
Đây mới là lá bài chân chính của Chu Đông Dương, vô luận là đối mặt chính mình, hay là toàn bộ Linh Tê Kiếm Tông, thậm chí là Yến Bắc Thần cầm Côn Ngô Kiếm trong tay cũng đều có thể không sợ hãi.
Tất cả những việc hắn làm ra, đều là vì cố gắng ép Yến Bắc Thần ra!
Không trách được hắn khinh thường ngăn cản Tiêu Hành Nhất!
Hóa ra từ lúc mới bắt đầu, hắn đã âm thầm liên hệ Đạo Lăng Thiên Tông, mượn tên vị truyền nhân Ma Quân, Yến Bắc Thần này cùng với Côn Ngô Kiếm, mời Vân Mộng Chân tới!
- Bạch Nhạc, bái kiến Vân tiên tử!
Nhìn thân ảnh quen thuộc kia, rốt cục Bạch Nhạc cũng phục hồi tinh thần lại, hơi khom người, nhẹ giọng mở miệng nói.
Không biết đã nhớ mong bao nhiêu đêm, Bạch Nhạc từng tưởng tượng qua vô số lần, đủ loại tình cảnh lúc gặp lại, nhưng hoàn toàn không nghĩ đến sẽ gặp lại nhau trong loại tình huống này.
Tự nhiên anh hùng cứu mỹ nhân luôn là câu chuyện được mọi người ca tụng, nhưng nếu luân lạc tới mức cần người đẹp cứu, thì cũng quá mất mặt đi.
Bạch Nhạc có chút lúng túng, nhưng cũng có chút may mắn.
Chí ít không đến mức bết bát nhất, chỉ vì ý nghĩ nếu sai lầm thì sẽ hỏng hết, nên mình mới cắn chặt răng, thà lãng phí lực lượng Cửu Long Hoàn Ngọc Bội, cũng không bại lộ thân phận, bây giờ nhớ lại, quả thực khiến cho lưng Bạch Nhạc đổ mồ hôi lạnh.
Có thể tưởng tượng ra, thời điểm hắn bại lộ thân phận, thi triển Thông Thiên Ma Công, cầm Côn Ngô Kiếm trong tay, mà Vân Mộng Chân lại đạp nguyệt mà đến, sẽ là loại tình cảnh đau khổ và tuyệt vọng bực nào.
Cho dù ở trong Tâm Ma Kiếp, Bạch Nhạc cũng thà chết, chứ không muốn để cho Vân Mộng Chân biết thân phận của hắn!
Chính Bạch Nhạc cũng không biết phải làm sao cởi nút thắt này ra, cho nên nó mới trở thành tâm ma lớn nhất của hắn.
Nhưng có thể kéo dài một khắc thì một khắc, vẫn tốt hơn bắt hắn lập tức đối mặt cục diện như vậy.
- Tà ma ngoại đạo!
Vân Mộng Chân lạnh lùng nhìn Cố Ngạn Đông, trong mắt lộ ra vẻ hờ hững, nàng lật tay một cái, lại là một đạo kiếm quang rơi xuống từ không trung, chém thẳng đến chỗ yếu hại của Cố Ngạn Đông.
Đối với Vân Mộng Chân mà nói, loại ma đạo như Bạch Cốt Thần Giáo, chính là địch nhân, đâu cần có nửa điểm khoan dung.
Đột nhiên trong lòng Cố Ngạn Đông xuất hiện một cái báo động, gần như cùng lúc đó, một tòa bạch cốt Tinh Cung huyễn lệ chợt nổi lên, trong nháy mắt liền hóa thành thực chất, bao phủ cả người hắn đi vào.
Trong tay Cố Ngạn Đông, bạch cốt Tinh Cung đã không còn là hư cấu, mà là tồn tại thiết thực, có thể cụ hóa ra cung điện.
Đối mặt hắn, giống như đang đối mặt một tòa cung điện tinh lực thiết thực, mỗi một điểm tinh huy lập loè xung quanh, đều không phải là trang sức, mà là lực lượng thật sự, khiến cho người ta nhìn mà khiếp sợ.
Gần như có thể khẳng định, một khi bị khốn vào bên trong cung điện bạch cốt này, chỉ sợ ngay cả Bạch Nhạc cũng không thể giãy dụa, chỉ có thể thử dùng Côn Ngô Kiếm mạnh mẽ phá vỡ Tinh Cung chạy đi.
Đáng tiếc, người hắn phải đối mặt bây giờ, không phải là Bạch Nhạc, mà là Vân Mộng Chân!
Vân Mộng Chân không có ý nghĩ tế xuất Tinh Cung, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái, bàn tay tinh tế nhẹ nhàng nắm chặt, liền giống như cầm tinh quang kiếm, nàng nhẹ nhàng vung lên, trong nháy mắt, dưới ánh trăng xuất hiện một đạo kiếm mang màu trắng khủng bố, hung hãn bổ vào phía trên Bạch Cốt Tinh Cung!
Ùng ùng!
Cho dù lấy thực lực Cố Ngạn Đông, đối mặt một kiếm này, cũng không có bất cứ lực hoàn thủ nào, trong nháy mắt, toàn bộ Bạch Cốt Tinh Cung bị một kiếm chém vỡ!
Sụp đổ!
Thế đi của kiếm ý chưa tiêu, nhẹ hàng đâm vào mi tâm Cố Ngạn Đông, chỉ thấy một luồng huyết sắc tràn ra từ giữa lông mày, thậm chí ngay cả một kiếm cũng không tiếp được, trực tiếp bị mất mạng.
Chỉ là trong nháy mắt chém giết đối phương, Vân Mộng Chân không khỏi hơi cau mày một cái, ánh mắt chợt nhìn vào trong rừng cây phía xa xa.
Trong khoảnh khắc, có một bộ xương trắng phóng lên cao, lập tức biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Vân Mộng Chân lạnh lùng liếc mắt, nhưng không đuổi theo.
Thân thể bị trảm, thực lực đối phương sẽ hao tổn hơn phân nửa, về phần hắn dựa vào cái Bạch Cốt Hóa Thân kia chạy đi, Vân Mộng Chân cũng không để ý, đối với Bạch Nhạc mà nói, tất nhiên đối phương là cao thủ không tầm thường, nhưng trong mắt Vân Mộng Chân, cùng lắm đối phương cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi, không cần lo lắng sinh tử.
Vân Mộng Chân xoay người lại, lúc này ánh mắt mới rơi vào trên người Chu Đông Dương:
- Đây chính là Yến Bắc Thần nhất định sẽ xuất hiện mà ngươi nói chắc như đinh đóng cột sao?
Giọng nói Vân Mộng Chân rất nhẹ, nhưng lại mang theo một cỗ lực lượng không thể nghi ngờ, trong nháy mắt liền để cho Chu Đông Dương toát ra một tầng mồ hôi lạnh.