- Không tính là sai lầm gì lớn sao? Hắn nhiều lần hạ sát thủ với ta, nếu không phải trên người ta có hộ thân chi bảo, sợ là bây giờ thi cốt đều lạnh, như này vẫn không tính là sai lầm gì lớn ư?
Bạch Nhạc ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, trầm giọng hỏi ngược lại.
Dừng một chút, Bạch Nhạc lại tiếp tục mở miệng nói:
- Xin hỏi Vân tiên tử đến lúc nào? Có phải phải chờ đến khi ta chết, mới xem như hắn sai hay không?
- Ngu ngốc!
Nghe thấy Bạch Nhạc dám càn rỡ chất vấn Vân Mộng Chân như vậy, Chu Đông Dương nhất thời cười nhạt trong lòng.
Đây quả thực là điển hình cho việc tìm đường chết!
Đến thời điểm này, làm sao Chu Đông Dương còn không chủ động tỏ thái độ, Chu Đông Dương nghiêm mặt, trong mắt cũng lộ ra một tia sát khí lạnh lùng, lớn tiếng mắng:
- Làm càn! Bạch Nhạc, ngươi tính là cái gì, cũng dám vô lễ với thánh nữ?
Bạch Nhạc không có ý để ý tới Chu Đông Dương, bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn Vân Mộng Chân hỏi:
- Vân tiên tử cũng cho là như vậy sao?
Vân Mộng Chân yên lặng trong chốc lát, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng nói:
- Tội không đáng chết!
- Thánh nữ quá nhân từ, trước đây loại tiểu nhân vật này dựa vào một điểm quan tâm của ngài với hắn, mới có thể có thành tựu như ngày hôm nay, bây giờ lại không biết trời cao đất rộng, quả thực là không biết gì!
Chu Đông Dương lắc đầu, thử thăm dò lần nữa:
- Nếu thánh nữ nhân từ, như vậy tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha! Không bằng để ta xuất thủ, phế tu vi hắn đi?
Nói đến đây, trong mắt Chu Đông Dương lại lộ ra một tia sát khí lạnh lùng, giống như chỉ cần Vân Mộng Chân gật đầu một cái, hắn sẽ lập tức xuất thủ giúp Vân Mộng Chân, thậm chí thời điểm xuất thủ, sẽ ra tay nặng một chút, không cẩn thận giết chết Bạch Nhạc, đó cũng là có thể thông cảm được, có đúng hay không?
Những lời này vừa ra khỏi miệng, đừng nói là Chu Đông Dương, ngay cả Tô Nhan và đám người Hà Diêu, nghe cũng hết hồn!
Đây chính là Đạo Lăng Thánh Nữ, mặc dù trước đó Vân Mộng Chân từng có vài phần để mắt tới Bạch Nhạc, nhưng cũng không thể không kiêng sợ như thế?
Bây giờ Chu Đông Dương càng nói muốn phế tu vi Bạch Nhạc, dưới thời điểm này, nếu như Bạch Nhạc còn không chịu cúi đầu, cho dù bị giết, chỉ sợ cũng là chết vô ích!
- Thánh nữ, Bạch Nhạc không hiểu chuyện, ta thay hắn xin lỗi thánh nữ!
Mí mắt Hà Diêu giật giật, vội vàng tiến lên mở miệng giải thích:
- Bạch Nhạc, còn không mau xin lỗi thánh nữ!
Nhưng mà, nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, cho dù đến thời điểm này, Bạch Nhạc cũng không có ý cúi đầu, cứ bình tĩnh nhìn Vân Mộng Chân.
- Quá càn rỡ! Thánh nữ, nếu không cho hắn một bài học, chẳng phải ngay cả Đạo Lăng Thiên Tông hắn cũng coi thường sao?
Trong lòng Chu Đông Dương dâng lên một hồi mừng như điên, tiếp tục bỏ đá xuống giếng nói.
Hắn có chút không hiểu, Bạch Nhạc làm sao vậy, thật sự coi mình là hậu duệ sao, đừng nói một tên Bạch Nhạc, coi như toàn bộ Linh Tê Kiếm Tông, thậm chí cộng thêm tất cả lực lượng của Bạch Nhạc tại Thanh Châu, thì thời điểm đối mặt Đạo Lăng Thánh Nữ, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Vẫn là quá trẻ tuổi! Tự cho mình có vài phần quen biết với Đạo Lăng Thánh Nữ, là dám được sủng mà kiêu, thật sự không biết sống chết.
Nếu như không thừa dịp này, triệt để giết chết Bạch Nhạc, hắn sống nhiều năm như vậy, thật sự là sống trên thân chó rồi.
- Ta nhất định phải biết, ngươi và Yến Bắc Thần không có bất cứ quan hệ gì!
Bất ngờ là, Vân Mộng Chân cũng không có nổi giận, ngược lại bình tĩnh giải thích:
- Lúc rời tông, ta đã hứa hẹn qua... Nếu ngươi có quan hệ với Yến Bắc Thần, chắc chắn ta sẽ tự tay giết ngươi!
Cuối cùng Chu Đông Dương cũng không ngốc, nghe thế, liền nhận ra một ít dị dạng từ trong lời nói của Vân Mộng Chân.
Sợ là ý tứ trong lời này có chút không đúng!
Trong nháy mắt, sắc mặt Chu Đông Dương trở nên thay đổi, ánh mắt lấp lóe, trước khi làm rõ thái độ thật sự của Vân Mộng Chân với Bạch Nhạc, hắn cũng có chút không dám loạn miệng.
- Hiện tại ta cũng không có cách nào chứng minh!
Bạch Nhạc đón ánh mắt của Vân Mộng Chân, hờ hững đáp:
- Cho nên... Ngươi có thể giết ta, vĩnh tuyệt hậu hoạn!
Nhìn ánh mắt của Bạch Nhạc, đột nhiên trong lòng Vân Mộng Chân có chút đau đớn, yên lặng chốc lát, lúc này mới tiếp tục nói:
- Ngươi đã cứu ta, nhưng ta cũng đã trả lại phần tình cảm này! Huống chi, ta còn đưa ngươi một cái kiếm phù, ân oán thanh toán xong.
Nghe thế, trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên run lên, rốt cục hắn cũng ý thức được, vì sao lần này Vân Mộng Chân nhất định phải chứng minh mình không quan hệ với Yến Bắc Thần.
Thời điểm tại Thất Tinh Tháp, chính mình dưới tình huống bất đắc dĩ đã vẽ ra một cái lý do Vân Mộng Chân đưa mình kiếm phù, để cho Vân Mộng Chân tới gánh nỗi oan ức này! Hiển nhiên, hiện tại Vân Mộng Chân đã biết chuyện này, cũng chính vì vậy mới sinh nghi!
Cẩn thận suy nghĩ lại điểm này, trong lòng Bạch Nhạc liền mềm xuống.
Sở dĩ trước đó, hắn cứng rắn như vậy, là bởi vì ý thức được, có lẽ Vân Mộng Chân đã sớm đến, nhưng thời điểm Chu Đông Dương hạ sát thủ đối với mình, Vân Mộng Chân cũng không có xuất thủ ngăn cản, mà một mực đợi đến cuối cùng mới lộ diện.