Giả sử mình không có Cửu Long Hoàn Ngọc Bội, cũng không có thân phận truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, như vậy không phải là sẽ chết trong tay Chu Đông Dương sao?
Nhưng cho dù như vậy, Vân Mộng Chân vẫn nói tội Chu Đông Dương không đáng chết, chuyện này khiến hắn cảm thấy trái tim có chút băng giá.
Dường như đối với Vân Mộng Chân mà nói, phần cảm tình này không quan trọng chút nào.
Nhưng hôm nay, ý thức được lúc trước mình để lộ sơ hở, khiến Vân Mộng Chân sinh nghi, tự nhiên cũng hiểu tâm tình của Vân Mộng Chân.
Chỉ là, bốn chữ thanh toán xong ân oán này, vẫn khiến cho nội tâm Bạch Nhạc có chút đau đớn.
Bạch Nhạc hít sâu một hơi, hơi khom người:
- Thật xin lỗi, là ta đã mạo phạm... Thánh nữ nói đúng, ân oán vốn đã thanh toán xong, ta cam đoan về sau sẽ không thế nữa.
Bạch Nhạc nói xong những lời này, liền xoay người rời đi.
Lúc không gặp mặt, có thể nói là ngày đêm nhớ mong, nhưng đến khi thật sự gặp mặt, trong lòng Bạch Nhạc lại vô cùng phức tạp.
Mặc dù bây giờ hắn đã trở thành phủ chủ Thanh Châu, sở hữu thực lực Tinh Cung Cảnh, nhưng chênh lệch với Vân Mộng Chân, vẫn không gần hơn, vẫn là xa không thể chạm tới như trước.
Nàng vẫn là Đạo Lăng Thánh Nữ cao cao tại thượng, hơn nữa... So với ba năm trước càng xuất sắc hơn, càng xinh đẹp hơn.
Quan trọng nhất vẫn là cái tâm ma một mực khốn nhiễu Bạch Nhạc kia!
Hắn biết rõ hơn bất cứ người nào, hắn không phải không có chút quan hệ nào với Yến Bắc Thần!
Mà hắn chính là Yến Bắc Thần!
Giả sử Vân Mộng Chân biết điểm này, như vậy bất kể giữa bọn họ từng có tình cảm gì, thì lựa chọn của Vân Mộng Chân, vẫn là cầm kiếm lên, đâm vào trái tim của hắn, giết chết vị truyền nhân Ma Quân như hắn!
Đây là số mệnh!
Hắn từng nói qua, không tin số mệnh, nhưng mỗi khi nhớ tới chuyện này, tâm lại đau như đang chảy máu.
Hắn không biết tương lai sẽ như thế nào!
Nếu như đã định trước sẽ là địch nhân, vậy chẳng bằng giống như Vân Mộng Chân nói, ân oán đã thanh toán xong!
Như vậy, cho dù tương lai có một ngày Vân Mộng Chân phát hiện thân phận của hắn, hoặc là... Nàng cũng sẽ không khó vượt qua như vậy?
Cái xoay người này, khiến trong lòng Bạch Nhạc u sầu trăm kết, nhưng đối với Vân Mộng Chân mà nói, làm sao không phải là đau nhức đến xương!
Trong nháy mắt nhìn thấy Bạch Nhạc xoay người, dường như Vân Mộng Chân cảm thụ được một phần tâm ý kết thúc trên người Bạch Nhạc, nó giống như một cây châm hung hăng đâm vào tim, khiến cho nàng gần như rơi lệ.
- Bạch Nhạc! ! !
Mặc dù biết như vậy, có thể sẽ bộc lộ ra một tia cảm xúc, nhưng tới mức này, nàng căn bản không nhịn được!
Dường như tất cả hình ảnh ngày xưa tại Linh Tê Kiếm Tông, lướt qua trong đầu nàng!
Dường như mỗi câu một chữ đêm hôm ấy Bạch Nhạc hứa hẹn với nàng, đều khắc thật sâu trong tâm nàng.
Mấy năm nay, Bạch Nhạc ngày nhớ đêm mong nàng, nhưng ngay cả khi nàng đang bế quan, thì nỗi nhớ Bạch Nhạc cũng đâu ít hơn Bạch Nhạc nửa phân.
Bất kể nàng có lý do gì, thì khi nàng nhìn thấy Bạch Nhạc rơi vào hiểm cảnh, nhưng vẫn cắn chặt môi không có xuất thủ, sự đau khổ trong lòng làm sao ít hơn chút nào?
Đến cuối cùng, nhìn thấy Bạch Nhạc mấy lần bị ép vào tuyệt cảnh, cũng không thấy Yến Bắc Thần lộ diện, nhìn thấy giữa Bạch Nhạc và Yến Bắc Thần không có quan hệ gì, loại vui vẻ trong lòng kia, giống như có một khối đá ngàn cân trong lòng rơi xuống.
Lúc nhìn thấy Bạch Nhạc muốn cứu Tô Nhan, trong lòng nàng còn sinh ra một tia ghen tuông khó có thể ức chế, cho nên mới nói chuyện lạnh lùng như vậy!
Đương nhiên, cũng có một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì có người ngoài ở đây, nàng phải để ý đến cái thân phận Đạo Lăng Thánh Nữ này.
Nhưng bất kể như thế nào, mấy chữ ân oán thanh toán xong, chỉ là một câu nói giận dỗi, là một câu qua loa!
Làm sao nàng muốn thật sự cắt đứt quan hệ với Bạch Nhạc chứ!
Hô lên một tiếng này xong, trong lòng Vân Mộng Chân cũng làm ra quyết định.
Nàng và Bạch Nhạc đều có sự giận dỗi riêng, chuyện giữa nàng và Bạch Nhạc, không tới phiên Chu Đông Dương nhúng tay! Tựa như hai người đang yêu giận dỗi, bây giờ phản ứng lại, tự nhiên những giận dỗi trong lòng kia, không nên làm với Bạch Nhạc, vậy cũng chỉ có thể lấy Chu Đông Dương ra để trút giận.
- Ngươi không giết được hắn... Nếu như nhất định phải giết, ta giúp ngươi giết!
Gần như cùng lúc thoại âm rơi xuống, liền có một đạo kiếm quang trực tiếp chém về phía Chu Đông Dương.
Chu Đông Dương đã nhận ra có chút không đúng từ trong mấy câu nói trước đó, tinh thần một mực thắt chặt, nhưng dù cho như thế, hắn cũng không nghĩ tới Vân Mộng Chân lại xuất thủ với hắn, đạo kiếm quang chém tới kia, quả thực dọa sợ Chu Đông Dương.
Hắn giơ tay lên, Hàn Âm Linh lại được tế xuất lần nữa, trong nháy mắt liền có vô số luồng không khí lạnh bắt đầu khởi động, hóa thành một bức tường ngăn cản ở trước người.
Thời điểm đối mặt với những người khác, Hàn Âm Linh đều rất thuận lợi, thậm chí coi như là vị Tả hộ pháp Bạch Cốt Thần Giáo lúc nãy, Chu Đông Dương cũng có lòng tin dựa vào Hàn Âm Linh liều một ... hai ..., nhưng nếu như người đối mặt là Vân Mộng Chân, khả năng sẽ không có cách nào mang đến cho hắn bất cứ cảm giác an toàn gì.