Rất nhiều ý niệm hiện lên trong đầu Tô Nhan, nhưng lại không nói cái gì, cứ như vậy yên lặng ngồi thất thần cùng Bạch Nhạc dưới ánh trăng.
Không phải nàng không đố kị hoặc ước ao, mà là bởi vì, từ rất sớm nàng đã rõ ràng, mình dùng phương thức gì mới có thể dễ dàng ở bên cạnh Bạch Nhạc.
...
Sáng sớm ngày thứ hai, trước khi tin tức không có chân chính truyền ra, Vân Mộng Chân cũng đã rời khỏi Linh Tê Kiếm Tông.
Không chào hỏi với bất cứ ai, cũng không cần giải thích với bất luận kẻ nào, cứ như vậy bay đi.
Điều này cũng làm cho Hà Diêu và Từ Phong lí do thoái thác và thăm dò cả đêm cân nhắc hoàn toàn không có tác dụng, chỉ có thể chết từ trong trứng nước.
Chỉ có một chút đệ tử nhanh nhạy tin tức, mới mơ hồ biết, tối hôm qua vị Đạo Lăng Thánh Nữ kia đã tới, trước sau chém giết một vị cao thủ Bạch Cốt Thần Giáo và phủ chủ Duyện Châu.
Từ trình độ nào đó mà nói, tốc độ truyền bá tin tức ở bên ngoài, còn muốn nhanh hơn bên trong Linh Tê Kiếm Tông nhiều.
Một ngày này, Duyện Châu rung động, dường như tất cả mọi người cũng đang tìm kiếm nơi Vân Mộng Chân hạ lạc.
Mà ngay tại lúc đó, bên trong Linh Tê Kiếm Tông, cũng bắt đầu chuẩn bị, thống nhất danh sách đệ tử đi Đông Hải.
Lần này có tổng cộng ba vị trưởng lão, cùng với mười hai vị đệ tử theo Hà Diêu đi đến Đông Hải, trừ Bạch Nhạc ra, toàn bộ đệ tử đều có tu vi Linh Phủ Cảnh.
Khổng Từ một mực bế quan trước đó, rốt cục cũng phá cửa ra.
Khổng Từ xuất quan, cũng đã bước vào Linh Phủ đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào Tinh Cung Cảnh, chỉ là bước này cũng khó như lên trời.
Rất nhanh, Khổng Từ cũng buông bỏ sự kiêu ngạo của đại sư huynh ngày xưa, tự mình đến Thiên Tâm Phong chào hỏi Bạch Nhạc.
Thời điểm chênh lệch giữa nhau không lớn, mới nảy sinh cảm xúc đố kị, nhưng khi chênh lệch đại tới trình độ nhất định, sẽ khiến người ta không sinh nổi tâm tranh đua nữa.
Đối với hắn mà nói, quả thực hiện tại Bạch Nhạc đã tương đương với một tồn tại ở cấp độ khác.
So với Lý Tử Vân, hiển nhiên tâm tính Khổng Từ tốt hơn rất nhiều, chẳng những trò chuyện vui vẻ với Bạch Nhạc, hơn nữa còn cho Lục Hi Nhi không ít đồ chơi nhỏ, để Lục Hi Nhi cũng có thêm vài phần hảo cảm đối vị đại sư huynh này.
Hai ngày sau, Hà Diêu tự mình dẫn những đệ tử này rời tông, đi về Đông Hải.
... ....
Cùng lúc đó, Vân Mộng Chân cũng để lộ ra tung tích lần nữa.
Không biết Vân Mộng Chân lấy được vị trí thần điện Bạch Cốt Thần Giáo từ nơi nào, một mình bước vào Bạch Cốt Thần Điện, sau khi đánh một trận, Bạch Cốt Thần Điện vỡ nát, tất cả đệ tử Bạch Cốt Thần Điện đều vẫn lạc, có thể nói là giết một trận thây phơi khắp nơi.
Chỉ là, vị giáo chủ Bạch Cốt Thần Giáo kia vẫn chưa lộ diện.
Đương nhiên, cho dù như thế cũng khiến cho mọi người ý thức được sự đáng sợ của vị Đạo Lăng Thánh Nữ này.
Xưa nay Đạo Lăng thiên hạ không phải dựa vào thủ đoạn ôn hòa gì, mà là quét ngang thiên hạ.
Đột nhiên vị Đạo Lăng Thánh Nữ, Vân Mộng Chân này hạ Đạo Lăng Sơn, chọc cho khắp nơi rục rịch.
Dù sao, bây giờ vị Đạo Lăng Thánh Nữ này, đã không có Côn Ngô Kiếm nơi tay, hơn nữa chưa bước vào Tinh Hải Cảnh, đối với những cao thủ ma đạo này mà nói, lúc này mới chính là cơ hội ngàn năm có một.
Nếu ai có thể thừa dịp cơ hội này chém giết Đạo Lăng Thánh Nữ, đó mới là chấn động thiên hạ.
Quan trọng nhất là, lần này, ai cũng thấy được, mục tiêu của Vân Mộng Chân cũng là Đông Hải.
... ...
Đông Hải Chi Tân!
Trên mặt biển xanh thẳm, có một nữ tử tuyệt mỹ, thân mang hắc bào, vượt biển mà đến.
- Nguyệt Lâm Tiên, thần điện của bản giáo đã bị hủy, chẳng lẽ còn dự định tiếp tục ở nơi này xem cuộc vui?
Trong mắt nữ tử kia lộ ra một tia sát khí, lạnh giọng nói.
Trung niên đứng một mình trên đảo nhỏ, toàn thân mặc trường bào trắng thuần, khẽ ngẩng đầu nhìn đối phương, nhàn nhạt đáp:
- Bạch Cốt phu nhân, loại thời điểm này, ngươi xuất hiện ở đây, sợ là không tốt?
- Có cái gì không tốt?
Bạch Cốt phu nhân cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Chỗ tốt, Đông Hải Tiên Đảo các ngươi cầm, bây giờ gặp nguy hiểm, lại không đếm xỉa đến sao, nào có chuyện lời như vậy.
- Nếu không thì sao? Ngươi nghĩ rằng ta phải làm gì?
Nguyệt Lâm Tiên bình tĩnh nhìn đối phương, chậm rãi mở miệng nói:
- Cùng ngươi ra tay chặn giết Đạo Lăng Thánh Nữ sao? Ngươi sống đủ rồi, nhưng ta vẫn chưa muốn chết!
Không phải nói Vân Mộng Chân đã cường đại đến mức, hai cường giả Tinh Hải Cảnh đỉnh phong như họ xuất thủ cũng không thể chiến thắng, mà là trong này còn ẩn chứa ý nghĩa khác.
Nếu giao thủ với Vân Mộng Chân sẽ không có khả năng vô thanh vô tức, một khi đánh nhau, ắt sẽ bị người phát hiện, đến lúc đó Vân Mộng Chân có chết hay không, rất khó nói. Nhưng hắn thân là lão tổ Đông Hải Tiên Đảo, dám ra tay với Đạo Lăng Thánh Nữ, nhất định sẽ là hữu tử vô sinh, thậm chí ngay cả toàn bộ Đông Hải Tiên Đảo đều sẽ bị nhổ tận gốc.
Dù hiện tại Đạo Lăng Thiên Tông suy thoái như thế nào, cũng không người nào dám hoài nghi điểm này.