- Nguyệt Lâm Tiên, nếu như vị Đạo Lăng Thánh Nữ kia ép bản giáo đến tuyệt cảnh, ngươi cho rằng, ngươi sẽ có thể chỉ lo cho thân mình sao?
Bạch Cốt phu nhân cười lạnh một tiếng, lạnh giọng nói:
- Có tin ta cho tất cả giáo chúng tiến vào Đông Hải tị nạn hay không?
Nguyệt Lâm Tiên chậm rãi đứng dậy, đối mặt với sự uy hiếp của Bạch Cốt phu nhân, trong mắt cũng lộ ra một luồng sát khí khủng bố.
- Chỉ cần ngươi dám, ta liền dám hạ lệnh, vây giết tất cả đệ tử Bạch Cốt Thần Giáo! Bạch Cốt phu nhân, không nên khiêu khích ta, bằng không ta không ngại tự mình động thủ.
Bạch Cốt phu nhân cảm nhận được sát khí của Nguyệt Lâm Tiên, cũng không khỏi hơi chậm lại:
- Nguyệt Lâm Tiên, ngươi muốn cá chết lưới rách với ta sao?
Nghe nói như thế, Nguyệt Lâm Tiên cũng không khỏi có chút đau đầu.
Hắn biết đây là một nữ nhân điên, nếu thật sừ ép nàng, chuyện gì nàng cũng có thể làm ra.
Tuy hắn không sợ đối phương, nhưng nếu thật sự trở mặt thành thù, Bạch Cốt Thần Giáo toàn lực phản công đến, hắn cũng có chút không chịu nổi.
Nghĩ vậy, giọng Nguyệt Lâm Tiên hòa hoãn xuống vài phần:
- Ngươi biết ta không có ý tứ này! Thế nhưng, bất kể như thế nào, quan hệ giữa hai tông chúng ta, cũng không thể bạo lộ ra, bằng không tất cả mọi người đều không có kết quả tốt.
- Đù sao Vân Mộng Chân cũng không phải là vị Đạo Lăng Thánh Nữ hoành áp thiên hạ trước đây, tu vi không đến Tinh Hải Cảnh, lại không có Côn Ngô Kiếm... uy hiếp của nàng còn lâu mới lớn như như ngươi tưởng tượng.
Nguyệt Lâm Tiên nhẹ giọng giải thích:
- Huống chi, ngươi nên chú ý tới, cuối cùng nàng chỉ có một mình! Sự tình Duyện Châu lần này, Đạo Lăng Thiên Tông vẫn chưa tham dự vào, ta đã tìm người Đạo Lăng Thiên Tông xác nhận qua điểm này.
- Có ý gì?
Con ngươi Bạch Cốt phu nhân hơi híp lại, dù sao nàng cũng không phải người thường, lập tức liền ý thức được huyền cơ trong này.
- Rất đơn giản, chỉ cần lần này không phải mọi người chính đạo xuất thủ, như vậy bất kể xảy ra chuyện gì, Đạo Lăng Thiên Tông cũng sẽ không dễ dàng nhúng tay!
Nguyệt Lâm Tiên ngẩng đầu lên, chậm rãi mở miệng nói:
- Theo ta được biết, bây giờ đã có không ít cự phách ma đạo rục rịch, rất có thể lần này Đông Hải sẽ là nơi táng thân của Đạo Lăng Thánh Nữ.
Nhắc tới chuyện này, nội tâm Bạch Cốt phu nhân nhất thời kinh sợ, lúc này mới hiểu ra.
- Ý ngươi là, bảo ta cũng tạm thời ẩn nhẫn?
- Không sai!
Nguyệt Lâm Tiên gật đầu, chậm rãi mở miệng nói:
- Mặc dù trong Duyện Châu, Bạch Cốt Thần Giáo gây chuyện rất hung, nhưng nếu thật sự phóng mắt ra thiên hạ, thì đó đã tính là gì? Trên thực tế, bất kể là Bạch Cốt Thần Giáo, hay Đông Hải Tiên Đảo, cũng chưa bao giờ lọt vào mắt những đại nhân vật chân chính kia.
- Lần này Vân Mộng Chân tùy tiện xuống núi, đều là đang đánh cuộc... Nếu như thắng, tự nhiên nàng vẫn là Đạo Lăng Thánh Nữ cao cao tại thượng kia, tất cả lời nói phản đối bên trong Đạo Lăng Thiên Tông, đều sẽ bị nàng đè xuống.
Nguyệt Lâm Tiên dừng một cái, cười lạnh nói:
- Nhưng nếu thất bại, kết cục tốt nhất của nàng chính là chết ở Duyện Châu!
“...”
Mí mắt giật mạnh, trước đó Bạch Cốt phu nhân căn bản không nghĩ đến kết quả này.
Nếu bàn về lòng người, nắm bắt tâm tư những tông môn chính đạo này, tự nhiên nàng kém xa Nguyệt Lâm Tiên! Trên thực tế, sở dĩ hiện tại nàng phải mạo hiểm đến Đông Hải, chính là muốn tìm Nguyệt Lâm Tiên hỏi một đáp án.
Hiển nhiên, hiện tại Nguyệt Lâm Tiên đã cho nàng một câu trả lời thỏa mãn.
- Ha ha, Nguyệt Lâm Tiên, đám người Huyền Môn các ngươi ai cũng ra vẻ đạo mạo nhưng so với ma tu còn xấu xa hơn!
Bạch Cốt phu nhân cười lạnh một tiếng, sau đó lập tức xoay người rời đi.
Nguyệt Lâm Tiên nhìn bóng lưng Bạch Cốt phu nhân rời đi, hơi lắc đầu, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Tự cho là đúng... Xem ra lần này Bạch Cốt Thần Giáo cũng không thể lưu!
......
Từ Linh Tê Kiếm Tông đến Đông Hải, là một đoạn lộ trình cực kỳ dài.
Nếu như một mình Bạch Nhạc tự đi, có thể không tính là gì, nhưng những đệ tử Linh Phủ Cảnh kia không thể phi hành, hơn nữa, dù gì cũng là tông môn huyền cơ, nên lúc ra cửa vẫn là phải có lễ nghi và quy củ cơ bản.
Do đó, tốc độ đi càng chậm.
Dọc đường đi Bạch Nhạc một mực hỏi thăm tin tức của Vân Mộng Chân, nhưng hiển nhiên, rất ít nghe được tin tức hữu ích! Đa số đều là tin vỉa hè, cộng thêm phiên bản do mình tưởng tượng, căn bản không được chuẩn.
Thế nhưng có một chuyện, đối với những người bình thường và tu hành giả cấp thấp mà nói, lần này Vân Mộng Chân chạy tới, cũng là chuyện tốt thật lớn.
Cho dù chỉ là một người, nhưng chỉ cần Vân Mộng Chân ở chỗ này, toàn bộ ma đạo tông môn Duyện Châu, sẽ đều phải cẩn thận đề phòng, hành sự vô cùng khiêm tốn, e sợ bị người nhận ra, rơi vào trong tay Vân Mộng Chân.
Theo thời gian trôi qua, đám người Bạch Nhạc cũng càng ngày càng tiếp cận Đông Hải.
Rốt cục tới lúc này, cũng không thể tránh đụng vào những tông môn khác.
Cũng chỉ đến thời khắc này, Bạch Nhạc mới chính thức hiểu được, mấy năm nay Linh Tê Kiếm Tông ở Duyện Châu đối mặt với tình thế hiểm trở như nào.
- Cút ra ngoài, nơi đây đủ người rồi!