- Chỉ dựa vào một cái tội danh chưa chắc chắn có hay không, đã dám đến tìm ta đòi công đạo? Được, nếu các ngươi đã không chịu tuân theo quy củ, vậy thì cứ động thủ thử mà xem, xem ta giết hết các ngươi rồi, có thể rời khỏi Đông Hải này hay không!
Trong lúc nói chuyện, kiếm quang trước mặt Bạch Nhạc bay thẳng lên bầu trời, lơ lửng trên đỉnh đầu của tất cả mọi người, tỏa ra một cỗ áp lực kinh khủng.
Kiếm Linh Vũ!
Đối diện với mấy người này, Bạch Nhạc căn bản không lựa chọn cách giải thích, mà sử dụng cách bá đạo nhất, ngang ngược nhất để nói với tất cả mọi người, ta không cần phải giải thích với các ngươi, nếu như các ngươi muốn đánh, vậy thì cứ động thủ mà chiến thôi!
Giờ phút này Bạch Nhạc cực kì ngang ngược, nhưng lại càng phù hợp với thân phận của một phủ chủ Thanh Châu, hoặc là nói, ít nhất giống với tưởng tượng về phủ chủ Thanh Châu trong lòng phần lớn những người ở đây.
Tính cách luôn luôn cổ quái, cùng một người, cùng một chuyện, nếu như ngươi lựa chọn nói đạo lý với hắn, lựa chọn nhượng bộ, như vậy sẽ càng khiến hắn lớn mật làm càn, từng bước ép sát, khiến ngươi không thở nổi, thậm chí là triệt để ép ngươi đến đường cùng.
Nhưng cũng giống như vậy, nếu như từ lúc mới bắt đầu ngươi đã lựa chọn bạo lực và ngang ngược, ngược lại trong lòng bọn hắn sẽ vì đó mà còn có chút e ngại!
Đạo lý đó rất đơn giản, giống như đối mặt với dân chúng, trong phần lớn tình huống, quan phủ nói chuyện còn lâu mới có tác dụng bằng bọn du côn lưu manh!
Không phải sức mạnh của quan phủ không bằng đám lưu manh, mà là bởi vì dân chúng cho rằng quan phủ không dám tùy tiện động vào bọn họ, nhưng đám lưu manh thì lại khác, chỉ cần nói một câu không vừa lòng là có thể ra tay đánh nhau, trực tiếp gây thương tích cho bọn họ.
Rất hiển nhiên, giờ phút này Bạch Nhạc giống như là một kẻ lưu manh, hơn nữa còn là loại lưu manh vô cùng lợi hại!
Đối phương thiết lập bố cục, đẩy Bạch Nhạc và Linh Tê Kiếm Tông vào cục diện không cách nào giải thích được, thậm chí nếu không động thủ kích thích mâu thuẫn, thì có thể sẽ trực tiếp thất bại.
Kế hoạch nhìn như vô cùng hoàn hảo, nhưng cuối cùng vẫn ẩn hàm một sơ hở cực kì trí mạng.
Đó chính là, đối phương cũng không rắn chắc như thép.
Chặn ở cổng kêu gào, là bởi vì bọn hắn nhận định khó mà động được tới quần chúng đang phẫn nộ, Bạch Nhạc có lợi hại như thế nào đi nữa, cũng nhất định không dám động vào bọn họ, nhưng một khi Bạch Nhạc lạnh lùng ra tay, sẽ khiến cho đám người này kinh sợ, khiến bọn họ từ trong loại mù quáng kia tỉnh lại.
Khắp nơi trong không trung lấp lánh kiếm quang, giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống, hóa thành Thần Thông Kiếm Đạo kinh khủng nhất!
Đừng tưởng bọn họ người đông thế mạnh, nếu Bạch Nhạc thật sự hạ quyết tâm muốn động thủ giết người, lại có thể có bao nhiêu người tìm được đường sống dưới cơn mưa Kiếm Linh Vũ này?
Bọn chúng không cần biết lý do cũng không cần biết chân tướng đã đến vây quanh tấn công Bạch Nhạc và Linh Tê Kiếm Tông.
Cũng chỉ là vì lợi ích của mỗi người, muốn thừa cơ đuổi Bạch Nhạc và Linh Tê Kiếm Tông ra khỏi Đông Hải mà thôi.
Dưới lợi ích chung rất nhanh đã khiến bọn họ đoàn kết lại, nhưng khi gặp phải nguy hiểm, liên minh yếu ớt như này, sẽ lộ ra vẻ không chịu nổi một kích.
Bởi vì, căn bản không có ai bằng lòng hi sinh chính mình!
Ai cũng đều biết, dù Bạch Nhạc thực sự có can đảm động thủ, cũng chắc chắn không có kết quả tốt đẹp, nhiều người như vậy cùng liên thủ lại, đủ để đánh bại Bạch Nhạc, thậm chí người của Đông Hải Tiên Đảo, cũng tuyệt đối không ngoảnh mặt làm ngơ.
Nhưng vấn đề ở chỗ... Làm sao ngươi có thể chắc chắn rằng người bị chết trong lúc đánh nhau kia sẽ không phải là ngươi?
Dù cho cuối cùng nhất định sẽ đạt được thắng lợi, thế nhưng muốn đánh bại thậm chí chém chết Bạch Nhạc, lại cần phải bỏ ra cái giá thê thảm đến mức độ nào?
Ai sẽ là người đứng ra trả cái giá thê thảm này đây?
Trong nháy mắt, phần lớn đám người kia không tự chủ được đồng loạt lui ra, có những người đang kêu gào thảm thiết lăn lốc dưới đất kia làm gương, làm sao còn có ai dám tự tiện ngóc đầu lên nữa chứ?
Giờ khắc này, bất kể là Tô Nhan hay đám người Hà Diêu, cũng không khỏi có chút thở dài một hơi.
Không ai ngờ tới, Bạch Nhạc lại dùng phương thức điên cuồng như thế để phá vỡ cục diện, hơn nữa, hiệu quả lại tốt đến vậy.
Chỉ cần đám người đó tỉnh táo lại, chí ít nguy hiểm lần này coi như đã được hóa giải hơn phân nửa.
- Không ai dám động thủ sao? Vậy thì cút hết ra ngoài cho ta, đừng có lấy cái tội danh này đến làm phiền ta nữa!
Oanh!
Gần như cùng lúc lời nói phát ra, mảnh kiếm quang trong không trung đột nhiên rơi xuống, kiếm mang kinh khủng rơi xuống chỗ đất trống bên cạnh đám người, tạo ra vô số vết kiếm, khiến đáy lòng đám người lộ ra một vệt hàn ý.
- Quả nhiên không hổ là phủ chủ Thanh Châu... Thật là uy phong, thật là hung ác!
Trong lúc nói chuyện, một thanh niên lập tức dẫn theo mấy tên đệ tử Đông Hải Tiên Đảo chậm rãi đi tới.