Kết quả này chẳng những khiến người khác không ngờ tới, mà ngay cả Nhậm Bách Đào với tư cách là người khởi xướng cũng không nghĩ tới, giống như những gì hắn ta nói lúc giết chết Tiểu Đoạn, đối mặt với loại nhân vật như Bạch Nhạc, bất kể có chú ý cẩn thận đến mức nào cũng không đủ.
Vốn dĩ trong kế hoạch của Nhậm Bách Đào, hắn sẽ không xuất đầu lộ diện sớm như thế, nhưng mọi chuyện đã đi đến nước này, đã không còn đi theo ý của hắn nữa rồi.
Một khi những người này giải tán đi, những công sức trước đó sẽ hoàn toàn trở nên vô nghĩa, đương nhiên đây là điều mà hắn không thể nào nhẫn nhịn được.
- Nhậm sư huynh!
Vốn dĩ bị Bạch Nhạc dọa như thế, những người khác đã có chút e ngại, bắt đầu có ý muốn thoái lui, nhưng Nhậm Bách Đào vừa xuất hiện những người này lại như tìm được cọng cỏ cứu mạng, nhao nhao chắp tay hành lễ với với Nhậm Bách Đào nói.
- Người của Đông Hải Tiên Đảo?
Mí mắt Bạch Nhạc hơi giật một cái, nhàn nhạt mở miệng nói.
- Đông Hải Tiên Đảo, Nhậm Bách Đào!
Nhậm Bách Đào bình tĩnh đi đến trước mặt Bạch Nhạc, chậm rãi mở miệng nói.
Bạch Nhạc cũng không biết cái tên Nhậm Bách Đào này, thế nhưng Hà Diêu và Từ Phong vừa nhìn thấy hắn lại có chút không khỏi biến sắc.
Trong đám đệ tử đời này của Đông Hải Tiên Đảo, nổi tiếng nhất tất nhiên là Mưu Kình Thần, đó là thiên kiêu đủ để phân cao thấp với Túc Dĩ và Vệ Phạm Dạ, mà ngoài Mưu Kình Thần ra, thì người nổi danh nhất chính là Nhậm Bách Đào này!
Nghe đồn bản thân vị Nhậm Bách Đào này chẳng những là cường giả Tinh Cung trung kỳ, hơn nữa tính cách cực kì tàn nhẫn, ở Đông Hải có thể nói là hung danh hiển hách.
- Bạch mỗ vừa mới đến Đông Hải, các người liền gây ra náo loạn lớn như vậy... Lẽ nào, đây chính là đạo đãi khách của Đông Hải Tiên Đảo sao?
Bạch Nhạc không biết Nhậm Bách Đào là ai, trên thực tế, cho dù có biết thì chỉ sợ hắn cũng sẽ không thèm để ý đến.
- Nếu đã là khách, tất nhiên sẽ có rượu ngon, nhưng nếu là kẻ địch... dĩ nhiên chờ đợi hắn chỉ có lợi kiếm!
Nhậm Bách Đào lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Nhạc, lơ đễnh phản kích lại nói.
- Nếu nói như vậy... Nhậm sư huynh cho rằng, ta là kẻ địch?
Bạch Nhạc không tỏ vẻ khó chịu chút nào, cứ như vậy hời hợt hỏi ngược lại.
- Chưa nói đến chuyện của Lục Hợp Môn, rốt cuộc có phải do ngươi làm hay không, chỉ bằng thái độ vừa rồi của ngươi đối với mọi người, sợ là còn lâu mới được xưng là bằng hữu?
Nhậm Bách Đào đối chọi gay gắt, lạnh giọng nói.
- Không sai... Những người này hoàn toàn chính xác không được tính là bằng hữu.
Bạch Nhạc nhẹ gật đầu, không chút mập mờ nói thẳng.
Bạch Nhạc cũng không sợ đắc tội với người khác, trên thực tế, từ lúc hắn bắt đầu quyết tâm đặt chân vào vùng nước lầy Đông Hải này, quyết tâm vì Linh Tê Kiếm Tông tranh đoạt ngôi thứ trong tông môn khảo hạch, hắn đã không còn cách nào trở thành bằng hữu với những người này nữa rồi, tự nhiên không cần giấu diếm với bọn họ.
Thật ra thẳng thắn như vậy, lại khiến Nhậm Bách Đào có chút không ngờ tới, con ngươi hắn khẽ co rụt lại, chăm chú nhìn Bạch Nhạc.
- Bọn họ không phải là bằng hữu, muốn đến Đông Hải Tiên Đảo ta, tự nhiên cũng không tính là bằng hữu.
- Chí ít cho đến bây giờ, ta không nhìn ra có chút thiện ý nào... Nhậm sư huynh, kẻ đến không lương thiện!
Bạch Nhạc giơ tay ra, hời hợt nói.
Nhậm Bách Đào cười lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua Bạch Nhạc, lúc này hắn mới nhỏ giọng, chậm rãi nói.
- ... Ngươi mới là kẻ đến!
Đối với Bạch Nhạc mà nói, Nhậm Bách Đào xuất hiện liền có ý nghĩa chủ nhân chân chính đã ra mặt, mưu tính sát cục như thế, tất nhiên Nhậm Bách Đào chính là kẻ địch, hơn nữa còn tràn đầy ác ý.
Thế nhưng cũng giống như vậy, đối với Nhậm Bách Đào, thậm chí đối với cả Đông Hải Tiên Đảo mà nói, Bạch Nhạc mới chính là kẻ tới gây sự quấy rối!
Lập trường không giống nhau, tất nhiên góc độ nhìn nhận vấn đề và kết quả của hai bên cũng sẽ không giống nhau.
Người đến không thiện, trọng điểm nằm ở hai chữ không thiện này.
Về phần ai là kẻ đến, thật ra cũng không quan trọng lắm.
Chỉ mới nói vài câu ngắn gọn, giữa Bạch Nhạc và Nhậm Bách Đào đã hình thành trận giao tranh đầu tiên, càng quan trọng hơn là, cả hai bên đều từ cách nhìn nhận thái độ của đối phương, nhận ra sự kiên quyết và tự tin của người đối diện.
Trận phân tranh này, cho dù là ai cũng sẽ không nhượng bộ, như vậy tất nhiên sẽ phải phân tranh một thắng một bại thậm chí là ngươi sống ta chết.
- Đã không phải là bằng hữu, vậy mọi người cũng không cần khách khí nữa...
Giọng nói của Nhậm Bách Đào dần dần trở nên lạnh lẽo, điềm nhiên mở miệng nói.
- Người của Lục Hợp Môn không thể chết một cách vô ích, chuyện này, ngươi nhất định phải cho ta, cũng như cho tất cả những người đến Đông Hải Tiên Đảo này một câu trả lời thỏa đáng!
Nói đến cuối cùng, thanh âm của Nhậm Bách Đào càng lúc càng lớn, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều có thể nghe được rõ ràng.
- Không sai! Nhất định phải bắt hắn cho chúng ta một câu trả lời thích đáng!
Nhậm Bách Đào vừa nói xong, cả đám người lại bắt đầu nhao nhao lần nữa, giống như trong nháy mắt, toàn bộ tình thế chuyển hướng ngược lại.