- Bạch phủ chủ, ngươi cũng nhìn thấy đấy... Ngươi nói người của Lục Hợp Môn không phải do ngươi giết, nhưng xưa nay người của Lục Hợp Môn vốn rất hiền lành, căn bản không có bất kỳ kẻ thù nào, ngoại trừ ngươi, còn ai có thể có động cơ giết bọn họ đây?
Đột nhiên Nhậm Bách Đào xoay người lại, lạnh giọng nói.
- Áo giáp này là của Thanh Vân Kỵ, nơi này là Duyện Châu, làm gì có ai nhàm chán đến mức, lao tâm khổ tứ để tính kế hãm hại ngươi đây?
- Ta không biết những người khác sẽ nghĩ như thế nào, nhưng chí ít... ta không cách nào tin được!
- Không tin!
- Không sai, trừ phi ngươi có thể đưa ra chứng cứ thuyết phục được lòng người, nếu không có nói gì thì chúng ta cũng không tin!
- Không cần hỏi nữa, hắn chính là hung thủ!
- Giết hắn đi, Nhậm sư huynh, giết hắn để báo thù cho người của Lục Hợp Môn, chủ trì công đạo cho chúng ta!
Tiếng kêu gào của đám người cũng càng lúc càng lớn.
Ban đầu thì đòi Bạch Nhạc cho một câu trả lời thỏa đáng, giao chứng cứ ra, bây giờ lại biến thành muốn giết chết Bạch Nhạc.
Đến giờ phút này, dường như như thế cục lại trở về trong tay Nhậm Bách Đào một lần nữa.
Nhậm Bách Đào nhìn chằm chằm vào Bạch Nhạc, trong mắt không khỏi lộ ra một tia giễu cợt, cảm xúc của những người khác đều đã bị dấy lên, vào thời điểm này, đừng nói là Bạch Nhạc không lấy ra được chứng cứ gì, cho dù là có, cũng sẽ rất nhanh bị dìm ngập trong đám người, căn bản không có ai sẽ chú ý đến hắn làm thế nào.
Đây mới thật sự là hết đường chối cãi!
- Ong!
Mũi kiếm phát ra một tiếng kêu khẽ, trong một sát na trước đó, bỗng nhiên Thu Hoằng Kiếm phá không mà ra, rơi xuống trước mặt Bạch Nhạc.
Biến cố bất thình lình này lại khiến cho đám người trở nên yên tĩnh một lần nữa, cho dù có Nhậm Bách Đào đứng ở đây, thì rất nhiều người vẫn có chút e ngại lùi về phía sau mấy bước theo bản năng.
Bạch Nhạc nhìn Nhậm Bách Đào, sắc mặt lộ ra vẻ vô cùng bình tĩnh.
Nhìn thoáng qua, dường như cục diện vẫn nằm trong sự khống chế của Nhậm Bách Đào như cũ, nhưng trên thực tế, so sánh với lúc trước, đã sớm khác biệt một trời một vực rồi.
Đạo lý rất đơn giản!
Trước đó Bạch Nhạc không tìm thấy chính chủ, nhưng bây giờ chính chủ đang ở ngay trước mắt hắn.
Như thế, đối với Bạch Nhạc mà nói, cho dù đối phương bày binh bố trận phức tạp đến mức độ nào, cũng đều tồn tại sơ hở, phương thức đơn giản nhất phá cục diện này, chính là trực tiếp đánh bại Nhậm Bách Đào, chỉ cần tiêu diệt kẻ chủ mưu, tất nhiên những người khác sẽ lập tức giải tán.
- Trên đời này đạo lý, vốn không thể nào nói rõ được! Cũng không cần nhất thiết phải giải thích rõ ràng... Kiếm trong tay, chính là đạo lý!
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một cỗ kiêu ngạo, lạnh nhạt mở miệng nói.
- Bất kể ngươi tính toán hoàn hảo đến mức nào, nhưng có một điều sơ hở đó là... Ngươi không nên xuất hiện ở trước mặt ta!
- Ha ha ha ha!
Nhậm Bách Đào nghe vậy, lại không khỏi cất tiếng cười to.
- Bạch Nhạc, Bạch phủ chủ, cùng lắm thì ngươi cũng chỉ mới bước vào Tinh Cung mà thôi, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể khinh thường anh hùng thiên hạ sao?
Nhậm Bách Đào chỉ vào cái mũi của mình, trong ánh mắt toát ra vẻ khinh thường, trầm giọng nói.
- Đông Hải không phải là nơi mà ngươi có thể giễu võ giương oai, nếu như ngươi đã muốn đánh, vậy ta sẽ cho ngươi tỉnh táo lại một chút!
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên toàn thân Nhậm Bách Đào tỏa ra một cỗ sát khí vô cùng kinh khủng, linh lực mạnh mẽ bạo phát, giống như trong nháy mắt có một ngọn núi ép về phía Bạch Nhạc.
Đối với Nhậm Bách Đào nói, hắn chỉ cần có một lý do để trực tiếp động thủ với Bạch Nhạc mà thôi.
Cho dù dựa theo kế hoạch mà làm, hắn cũng không tin, dựa vào những người này có thể làm gì Bạch Nhạc, cuối cùng, vẫn cần hắn ra tay giết chết Bạch Nhạc.
Mặc dù tình huống bây giờ có chút biến hóa, nhưng chỉ cần hắn tìm được lý do động thủ, vậy sẽ không có gì là không thể tiếp nhận được cả.
- Vừa hay ta đang muốn lĩnh giáo thủ đoạn của Đông Hải Tiên Đảo!
Lông mày Bạch Nhạc khẽ nhếch lên, cũng không chút do dự nào, ý niệm hơi động, Thu Hoằng Kiếm liền chém về phía Nhậm Bách Đào.
Phi Kiếm Thuật!
Đối với Bạch Nhạc mà nói, cao thủ như Nhậm Bách Đào, cũng là cơ hội để hắn kiểm chứng thực lực của mình lần nữa!
Ban đầu khi còn ở Duyện Châu Thành, Bạch Nhạc vẫn luôn không tìm được cơ hội, chân chính đánh một trận với Mâu Kình Thần, bây giờ có thể đánh một trận với thiên tài Đông Hải Tiên Đảo như Nhậm Bách Đào trước, cũng có thể khiến Bạch Nhạc ý thức được dưới tình huống không bị bại lộ thân phận, rốt cuộc bản thân hắn và Mâu Kình Thần còn có bao nhiêu khoảng cách.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, toàn bộ Đông Hải Tiên Đảo, đối thủ chân chính mà hắn để mắt tới, cũng chỉ vẻn vẹn có Mâu Kình Thần mà thôi.
Uỳnh!
Nhậm Bách Đào giơ tay túm một cái, đột nhiên một cây Tam Xoa Cổ xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó hung hăng đập về phía Thu Hoằng Kiếm.
Vốn dĩ Nhậm Bách Đào không để ý tới Phi Kiếm Thuật chút nào, bởi vì trong quan niệm của hắn, Bạch Nhạc chỉ dùng vài chiêu nhỏ để dọa người mà thôi, nhưng mà, khi hắn thực sự động thủ, mới đột nhiên phát hiện ra huyền cơ trong đó.