Cái chết của Từ Phong, mặc dù hắn tự tại vì được thuận theo lý tưởng và nguyện vọng của mình, nhưng chung quy cũng có nguyên nhân vì thực lực của bản thân Bạch Nhạc không đủ, nếu như trong lúc hắn giao đấu với Mưu Kình Thần, không để rơi vào thế hạ phong, thậm chí có thể đánh bại Mưu Kình Thần mà nói, Từ Phong tất nhiên sẽ không chọn cách thức này để kết liễu mạng sống.
Đối với Từ Phong mà nói, thù hận với Mưu Kình Thần, là nhân quả mà khi xưa hắn đã gieo, bất luận như thế nào, mối nhân quả này không có lý gì để Bạch Nhạc gánh chịu.
Bản thân Bạch Nhạc có Thông Thiên Ma Công, thậm chí còn có Côn Ngô Kiếm, nếu như thực sự muốn phân sinh tử, người chết cũng chưa chắc là Bạch Nhạc!
Trên thực tế, vốn dĩ Bạch Nhạc cũng tính như vậy, hắn muốn dẫn Mưu Kình Thần ra, dụ hắn đến vùng biển không người, chiến đấu một trận, chém Mưu Kình Thần với Đông Hải.
Nhưng những điều này... Từ Phong lại không biết!
Có lẽ, cho dù là biết, Từ Phong cũng chưa chắc bằng lòng để truyền nhân Ma Quân là Bạch Nhạc giúp hắn chấm dứt đoạn ân oán này.
Ngược lại, Từ Phong đang lấy cái chết của mình, để chấm dứt ân oán giữa Linh Tê Kiếm Tông và Đông Hải Tiên Đảo.
Lý do từ trước đến nay Đông Hải Tiên Đảo luôn nhằm vào Linh Tê Kiếm Tông, chính là thù riêng giữa hắn và Mưu Kình Thần, bây giờ hắn chết trong tay Mưu Kình Thần, an táng giữa biển cả, những ân oán kia, tất nhiên cũng sẽ được an táng tại Đông Hải này.
Chí ít... mặt ngoài là như thế!
Hắn biết rõ, Mưu Kình Thần lựa chọn tìm hắn báo thù vào lúc này, nhất định còn có mục đích khác, thế nhưng dù có tâm tư gì, bày ra bố cục thế nào, chỉ cần hắn chết, tất nhiên cả thảy cũng sẽ thất bại theo.
Đây là cách giải quyết tốt nhất của kẻ yếu của Linh Tê Kiếm Tông... không phải sao?
Không cam lòng?
Có lẽ cũng có một chút, nhưng đây chính là số mệnh của kẻ yếu, bản thân yếu đuối, là nguồn cơn của tội lỗi!
Cho nên, điều hắn tâm tâm niệm niệm, là muốn Bạch Nhạc vì Linh Tê Kiếm Tông mà giành vị trí đứng đầu trong tông môn khảo hạch lần này.
Đây là yêu cầu của hắn đối với Bạch Nhạc, cũng là lời nhắc nhở cho Bạch Nhạc!
Đối với Linh Tê Kiếm Tông bây giờ mà nói, nghĩ cách khiến bản thân trở nên lớn mạnh, ý nghĩa không ngừng quật khởi, vượt qua cái chết của một mình hắn.
Nhìn xem trên con đường này, những môn phái nhỏ kia vì tranh đoạt một cơ hội thăng cấp bản thân lên Huyền Cấp Tông Môn mà đánh đổi, khiến hắn càng rõ ràng hơn, Linh Tê Kiếm Tông muốn quật khởi, tất nhiên cần phải trả cái giá rất đắt!
Luôn có người cần phải chảy máu.
Như vậy... cứ bắt đầu từ trưởng lão chấp pháp là hắn đi, chỉ nguyện máu tươi này, có thể thức tỉnh huyết tính của đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, mở ra một con đường từ trong bụi gai.
Trong âm thanh của thủy triều, Bạch Nhạc và Mưu Kình Thần tuần tự đáp xuống thuyền, nhưng không ai chủ động nói chuyện.
- Công tử!
Bạch Nhạc vừa mới đáp xuống, lập tức Tô Nhan bước lên đón, đưa đan dược trị thương cho Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc khoát tay áo, không đi theo Tô Nhan trở về buồng nhỏ trên tàu nghỉ ngơi, mà lại đưa mắt nhìn về phía Mưu Kình Thần và Nhậm Bách Đào.
- Mưu sư huynh, sao huynh lại tới đây?
Nhậm Bách Đào khẽ khom người, hành lễ với Nhậm Bách Đào, nhẹ giọng hỏi.
- Những ngày sắp tới, sợ là Đông Hải sẽ không được yên ổn, ta phụng mệnh tới tiếp đón các ngươi.
Mưu Kình Thần nhẹ gật đầu, trầm giọng mở miệng nói.
- Không yên ổn là có ý gì?
Nghe thấy Mưu Kình Thần nói vậy, lập tức người của những tông môn khác nhịn không được lên tiếng hỏi.
Đối với bọn hắn tới nói, Từ Phong có chết hay không, không có quan trọng, nhưng Đông Hải có an toàn hay không, lại liên quan đến tính mạng tất cả mọi người.
Mưu Kình Thần lạnh lùng lườm Bạch Nhạc một cái, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng nói.
- Nghe tin Đạo Lăng Thánh Nữ đến Đông Hải, mà bây giờ... có tin đồn rằng, Ma Đạo cự kình muốn muốn chặn giết Đạo Lăng Thánh Nữ trên Đông Hải!
Một câu nói vừa thốt ra, lập tức nhấc lên một trận sóng gió.
Bất luận là Đạo Lăng Thánh Nữ, hay là Ma Đạo cự kình, tên gọi như vậy, dường như đối với những Huyền Cấp Tông Môn này quá xa vời, cũng khiến bọn hắn theo bản năng sinh ra một tia sợ hãi.
Nếu như chuyện này là thật, vậy thì cho dù chỉ bị ảnh hưởng từ trận đấu của hai vị này, e rằng những đám người này cũng khó mà tránh khỏi cái chết.
Cho dù là Bạch Nhạc, giờ phút này đột nhiên lông mày cũng không nhịn được nhảy một cái!
Vân Mộng Chân!
Lúc trước khi ở Linh Tê Kiếm Tông, những gì Vân Mộng Chân nói, lần nữa vang lên trong đầu Bạch Nhạc, cũng khiến Bạch Nhạc trong nháy mắt liền nhạy cảm ý thức được, những gì Mưu Kình Thần nói là sự thật.
Lúc trước, Bạch Nhạc chỉ đơn giản cho rằng, Vân Mộng Chân không muốn kéo Linh Tê Kiếm Tông vào chuyện này, sợ đi gần mình quá, sẽ mang đến nguy hiểm cho bản thân hắn, nhưng lại không ngờ rằng, vậy mà lại có Ma Đạo cự kình muốn động thủ với Vân Mộng Chân.
Bây giờ nhớ lại, chỉ sợ rằng Vân Mộng Chân đã biết trước, sẽ có ngày Ma Đạo cự kình ra tay với nàng.
Dù Vân Mộng Chân từng nói, thực lực bây giờ của nàng, đủ chém chết Tinh Hải, nhưng chỉ cần nghe đến bốn chữ Ma Đạo cự kình này, Bạch Nhạc khó tránh khỏi cảm thấy lo lắng.