Chưa nói chi xa, nhưng vị Huyết Ảnh Ma Quân kia khủng bố đến mức nào, Bạch Nhạc khó mà đánh giá được.
Dám động thủ với Đạo Lăng Thánh Nữ là Vân Mộng Chân đây, chỉ sợ thực lực không hề thua kém Huyết Ảnh Ma Quân, không có Côn Ngô Kiếm trong tay, Vân Mộng Chân có thể ứng phó được sao?
Trong lòng vô cùng nôn nóng, nhưng Bạch Nhạc không biểu lộ sự nôn nóng này ra ngoài mặt.
- Vậy thì còn chờ gì nữa, nhanh quay về địa điểm xuất phát đi, phải lui về trước, chờ trận chiến này kết thúc, chúng ta lại đến Đông Hải!
Trong đầu Bạch Nhạc vừa nổi lên những ý nghĩ này, đồng thời đã có những tên nhát gan sợ hãi hô lên.
Bốp!
Dường như là đồng thời, trên mặt người đệ tử vừa lên tiếng này đã ăn ngay một bộp tai, đương nhiên đó là trưởng bối sư môn của hắn đánh.
- Đồ vô lại, chút can đảm này cũng không có, ngươi còn tu hành cái gì! Nếu sợ thì tự nhảy xuống biển bơi vào bờ đi.
Những đệ tử này không hiểu chuyện, thế nhưng các vị môn chủ và trưởng lão của những Huyền Cấp Tông Môn có thể đi đến đây, trong lòng hiểu rất rõ, vào thời điểm này, không ai có thể thối lui! Chưa kể phải gánh thanh danh hèn nhát, không có tông môn nào dám chống lưng, chỉ riêng bây giờ là lúc tông môn khảo hạch, ai bỏ cuộc, đó chính là chủ động từ bỏ thân phận Huyền Cấp Tông Môn! Cho dù tất cả mọi người có chết ở đây, cũng không thể từ bỏ danh phận này, đó là căn cơ mà một tông môn cần phải mở rộng.
Hiển nhiên, Mưu Kình Thần cũng không có ý để tâm đến những người này, coi như không nghe thấy gì không nhìn thấy gì là được, tiếp tục nhàn nhạt giải thích nói.
- Ta đến, là để tiếp đón mọi người, nơi này là Đông Hải, Đông Hải Tiên Tông ta có trách nhiệm bảo vệ mọi người an toàn... Có điều, nếu như thật sự gặp Thánh Nữ, chúng ta cũng phải có trách nhiệm bảo vệ Thánh Nữ, dù phải đối mặt với Ma Đạo cự kình, ta cũng không hi vọng có người lùi bước!
Nói đến đây, Mưu Kình Thần lại cố ý nhìn sang Bạch Nhạc.
Lời này là lời nói khách sáo, có thể nói, hắn vốn là nói cho Bạch Nhạc nghe! Đừng thấy trên thuyền có không ít người, nếu thực sự gặp được những cường giả đó, ngoại trừ đệ tử Đông Hải Tiên Đảo ra, người duy nhất có tư cách nhúng tay vào, e là chỉ có mỗi Bạch Nhạc mà thôi.
Chỉ là, ý nghĩa trong đó, cũng có chút khó mà suy nghĩ được.
Trên Đông Hải, Vân Mộng Chân đặt chân giữa hải vực lặng yên không một tiếng động, nhuốm một tầng huyết sắc nhàn nhạt.
Huyết sắc im ắng lan tràn, cũng khiến Vân Mộng Chân dừng bước.
Từ lúc rời khỏi Linh Tê Kiếm Tông, Vân Mộng Chân đã đoán được sẽ có lúc Ma Đạo cự kình ra tay với nàng, trên thực tế Đông Hải, chính là chiến trường mà Vân Mộng Chân đã tự chọn cho mình.
Đạo lý rất đơn giản, người trong Ma Đạo có thể không màn đến sống chết của người khác, nhưng Vân Mộng Chân cuối cùng cũng phải chú ý một chút để tránh gây ảnh hưởng, trong tình huống không cần thiết, Vân Mộng Chân tuyệt đối không muốn cuốn những người vô tội vào trận chiến này.
Như vậy, cũng chỉ có Đông Hải mới là nơi tốt nhất thỏa mãn yêu cầu này.
Cho nên, từ lúc bắt đầu đặt chân tới Đông Hải, tốc độ của Vân Mộng Chân không nhanh, thậm chí là nói, nàng đang cố ý nán lại Đông Hải, chờ đối phương xuất thủ.
Giờ phút này, nước biển bị nhuộm đỏ, đã nói cho Vân Mông Chân biết, đối phương đến rồi.
Từ khi nước biển bắt đầu phiếm hồng, đến lúc hoàn toàn bị nhuộm đỏ, hóa thành huyết hải, toàn bộ quá trình ngắn ngủi chưa tới một khắc!
Nếu có người chú ý quan sát, sẽ phát hiện tất cả tôm cá của vùng biển này đang chết đi rất nhanh, sau đó huyết nhục dung nhập vào nước biển, khiến mảng huyết hải này càng trở nên thuần túy.
- Đoạn Thiên Thương, nếu đã tới rồi, cần gì phải giấu đầu lộ đuôi?
Lông mày Vân Mộng Chân hơi nhíu lại, lạnh lùng mở miệng nói.
Cường giả Tinh Hải Cảnh trên đời này vốn không nhiều, Ma Đạo cự kình chân chính, dường như mỗi người khi xuất thủ đều có đặc điểm riêng, chỉ với biển máu này, và tử ý lộ ra từ trong nước biển, cũng đủ để Vân Mộng Chân nhận ra thân phận của đối phương.
Thiên Thương Ma Quân, Đoạn Thiên Thương!
- Vào lúc này rời khỏi Đạo Lăng sơn, hơn nữa còn cố ý chọn Đông Hải làm chiến trường... Vân Mộng Chân, ta nên nói ngươi tự tin, hay là ngu xuẩn đây?
Giọng nói ung dung vang lên giữa âm thanh thủy triều, lộ ra vài phần khinh thường, trong chốc lát, trong biển máu xuất hiện một vị trung niên mặc huyết y, gương mặt lộ ra một vẻ tuấn dật, dường như nhìn lâu hơn một chút, sẽ khiến người khác mê say.
Nam nhân như vậy, nếu xuất hiện trong thế tục, tất nhiên sẽ được vô số nữ nhân cảm mến.
- Muốn động thủ thì cứ động thủ, sao phải nói nhiều?
Trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra một tia không kiên nhẫn, lạnh nhạt mở miệng nói.
- Sao lại là nói nhiều?
Đoạn Thiên Thương bật cười lớn, gương mặt tươi cười xán lạn, khẽ nói.
- Ta đây là đang bồi dưỡng tình cảm, Đoạn Thiên Thương ta tự cho rằng mình là kẻ phong lưu, nếu có thể cùng đến Vu Sơn với Đạo Lăng Thánh Nữ, vậy mới không cô phụ danh tiếng phong lưu.
Trong lúc nói chuyện, cổ tay của Đoạn Thiên Thương lắc một cái, đột nhiên một Chiết Phiến xuất hiện, ung dung quạt gió, càng tỏ ra mấy phần phong thái khác biệt.