Phải biết bắt đầu từ thứ hạng ba mươi hai mới thật sự là khổ chiến.
Cho dù Lý Tử Vân và Tiêu Hành Nhất ở trạng thái sung sức cũng không chắc rằng có thể đánh thắng, huống chi là bộ dạng hiện tại.
Cực diện như thế, lập tức khiến cho mỗi một đệ tử Linh Tê Kiếm Tông lâm vào một trạng thái gần như là tuyệt vọng.
- Tiêu sư huynh!
Cánh tay phải Tiêu Hành Nhất vẫn đang bị quấn chặt bằng vải xô, vết thương sâu như vậy, trong một buổi tối căn bản không thể nào hồi phục được. Lúc bình thường, hắn đã không phù hợp để ra trận, nhưng tình hình bây giờ của Linh Tê Kiến Tông... ai cũng hiểu rõ.
Dưới tình huống như vậy, Tiêu Hành Nhất làm sao có thể thuyết phục bản thân thấy khó mà rút lui được.
Tiêu Hành Nhất xua xua tay, không nói một lời, nhảy thẳng lên võ đài.
Với cánh tay phải bị thương, Tiêu Hành Nhất chỉ có thể dùng tay trái cầm kiếm, cả người trông vô cùng thảm hại.
- Ố, sao lại có một độc thủ đại hiệp bước lên thế này?!
Tên thanh niên trước mặt bật cười đứng dậy nhìn Tiêu Hành Nhất, lại chỉ vào cánh tay bị thương của hắn, trên mặt đầy vẻ khinh bỉ, khẩu khí cũng lộ rõ sự chế giễu.
Không ít người cũng hùa theo câu nói này, người dưới võ đài lập tức đồng loạt cười phá lên.
Nhưng giữa những tiếng cười cợt từ phía dưới khán đài, Tiêu Hành Nhất ngược lại càng bình tĩnh hơn.
Không phải hắn không sợ những tiếng cười cợt bên dưới, mà bởi vì, hắn càng hiểu rõ rằng, thứ mà hắn muốn theo đuổi là gì.
- Vút...
Lưỡi kiếm phát ra tiếng kêu thanh thót, không có lời nào đáp lại, nhát kiếm này là câu trả lời của Tiêu Hành Nhất.
Bạt Kiếm Thức.
Rút kiếm ra một cách nhẹ nhàng, nhưng lại rất có hiệu quả, như vậy chắc chắn không thể gọi là nhẹ nhàng được.
Đối phương vẫn còn đang cười vang, còn kiếm của Tiêu Hành Nhất đã ở trước mắt đối phương rồi.
Sức mạnh Linh Phủ trung kỳ đột nhiên bùng nổ, đối phương trong tình thế nguy hiểm né được nhát kiếm này. Tuy là thế, Tiêu Hành Nhất cũng đã khoét được một lỗ trên ngực của hắn ta, tuy vết thương không sâu, nhưng cũng phải khiến đối phương biến sắc.
Nhát kiếm này lập tức khiến tất cả tiếng cười cợt đều câm bặt.
Bất luận là lúc nào, người có thực lực cũng sẽ nhận được sự tôn trọng.
Đám người chế giễu Tiêu Hành Nhất đột nhiên nhận ra, tên thanh niên nhếch nhác đầy thương tích mà lúc nãy bị bọn họ vây quanh cười cợt, kiếm pháp lại nhanh như vậy.
Tự suy nghĩ, nếu họ là người đang đứng trên võ đài kia, thì liệu có bao nhiêu người có thể chặn được nhát kiếm đó?
Hơn nữa…. đây còn là dùng kiếm bằng tay trái đấy!
Nhìn cánh tay phải bị thương của Tiêu Hành Nhất, chắn chắn không có bất kỳ kẻ nào nghi ngờ hắn là người thuận tay trái. Nhưng trong tình huống này, dựa vào kiếm pháp tay trái của mình mà hắn đã có thể xuất một chiêu nhanh như vậy, thật đúng là khiến người khác không khỏi kinh ngạc.
Chỉ dựa vào nhát kiếm này, dù là thắng hay thua thì cũng chẳng còn ai dám cười cợt Tiêu Hành Nhất một cách không kiêng nể như trước nữa.
Chỉ là không ai biết, đối với Tiêu Hành Nhất mà nói, nhát kiếm đó cũng giống như một lần đột phá vô cùng mạnh mẽ.
Thật ra từ trước đến giờ, hắn chưa từng xuất được một chiêu nào nhanh đến vậy, dù có là dùng cánh tay thuận của mình đi chăng nữa, cũng không làm được với tốc độ nhanh đến vậy.
Nhưng trong lần này, hắn kiên cường mang vết thương lên võ đài, dùng cánh tay trái xuất kiếm một cách không do dự, thế vậy mà dường như, hắn đã giác ngộ được tâm kiếm, không hay không biết mà đã tiến một bước lớn trên kiếm đạo.
Không biết cầm kiếm vì cái gì, còn nói gì đến hiểu kiếm?
Ngày trước ở Thiên Tâm Phong, lúc Bạch Nhạc đối mặt với sự thách thức của Lý Tử Vân đã từng hời hợt nói câu này. Câu nói này là để nói với Lý Tử Vân, nhưng trên thực tế đã ảnh hưởng rất lớn đến toàn bộ đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông.
Và đương nhiên trong số đó có cả Tiêu Hành Nhất.
Có những đạo lý mà chỉ nói thì không thể nào nói rõ ràng được, nhưng chỉ khi đặt mình vào tình cảnh đó thì mới có thể hiểu được.
Nhanh hơn, nhanh hơn nữa!!!
Trong đầu Tiêu Hành Nhất lúc này chỉ còn mỗi suy nghĩ đó thôi, tất cả những tạp niệm, dường như đều bị hắn triệt để tống ra khỏi đầu, chỉ còn sót lại một trái tim ham muốn chiến thắng.
Bạch Nhạc từng nói, kiếm pháp của Tiêu Hành Nhất chính là Ngu Kiếm.
Nhưng chữ ‘Ngu’ này không phải được lý giải như nghĩa đen của nó, mà là một loại cần sự nghiêm túc và kiên trì.
Vì ‘Ngu’ mà nhanh!
Ban đầu Ngu Kiếm thật ra là do Tiêu Hành Nhất sáng tạo, chỉ là hắn không thể tự mình hoàn thiện được nó, nhưng ngược lại trong tay của Bạch Nhạc thì lại khiến Ngu Kiếm bùng nổ rực rỡ.
Những nói công bằng, thực tế thì Tiêu Hành Nhất còn phù hợp với Ngu Kiếm hơn Bạch Nhạc. Bởi vì Tiêu Hành Nhất chấp nhất hơn Bạch Nhạc.
Lúc Tiêu Hành Nhất nhận ra được điều này thì mới có thể xem như như thật sự bước chân lên con đường kiếm đạo thuộc về bản thân hắn.
Thập kiếm, bách kiếm, thiên kiếm.
Kiếm pháp của Tiêu Hành Nhất càng lúc càng nhanh, hơn nữa cũng mỗi lúc mỗi mạnh hơn. Nếu như so với lúc vừa mới lên võ đài, hắn chỉ dựa vào sơ suất của đối phương mà đánh cho hắn ta không kịp trở tay, vậy thì lúc này đây, Tiêu Hành Nhất đã dần dần ổn định lại, thậm chí có thể vững vàng áp chế được đối phương.