Lực áp chế của Ngu Kiếm vô cùng đáng sợ, trong giờ phút này cuối cùng đã có thể cho mọi người mở mang tầm mắt.
Không chỉ mỗi đối thủ đang đứng trên võ đài, mà tất cả mọi người đều không rời mắt, dù cho là là những cường giả của Tinh Cung Cảnh, trong ánh mắt nhìn về phía Tiêu Hành Nhất cũng hiện lên vài phần tán thưởng.
Chỉ đáng tiếc… căn cơ quá yếu!
So sánh với thanh kiếm trong tay thì thiến phú tu hành của Tiêu Hành Nhất thật sự thua xa, không những hắn chỉ có sức mạnh của Linh Phủ sơ kỳ mà khả năng ngưng tụ phẩm chất Linh Phủ cũng rất kém! Cũng chính vì vậy mà cho dù Ngu Kiếm có mạnh đến đâu thì Tiêu Hành Nhất cũng cực kỳ gian nan.
Nếu không thì trận đánh này sớm đã kết thúc.
- Thật đáng tiếc!
Trần Kiếm Phong lắc đầu, thở dài một hơi.
- Đúng vậy, nếu như hắn có lam Linh Phủ phẩm chất cao hơn, sau này đặt chân vào Tinh Cung Cảnh thành tựu cũng không ít đâu. Thật đáng tiếc... với tư chất này, chỉ e là cơ hội đặt chân vào Tinh Cung Cảnh cũng không có.
Tiền Thụy gật đầu phụ họa.
Không chỉ có vậy, thậm chí trong trận đánh này, trên thực tế một cao thủ như Trần Kiếm Phong cũng có thể nhìn ra, Tiêu Hành Nhất thật không thể thắng nổi.
Không phải là do kiếm pháp Tiêu Hành Nhất không đủ nhanh, mà là sự chênh lệch về sức mạnh quá lớn, dù đối phương chỉ dùng sức mạnh thôi cũng đủ có thể đánh bại Tiêu Hành Nhất rồi.
Dường như vào lúc Trần Kiếm Phong và Tiền Thụy đang bình phẩm, đối phương cuối cùng nắm được cơ hội, mạnh mẽ chớp lấy thời cơ chặn nhát kiếm của Tiêu Hành Nhất, rồi dựa vào sức mạnh vốn trội hơn, đột phá mạnh mẽ, chém một nhát về phía Tiêu Hành Nhất.
- Hự!
Kiếm đâm xuyên vào thịt, tay trái của Tiêu Hành Nhất cũng bị thương rất nghiêm trọng, sâu đến mức có thể thấy xương.
Thế mà, đối phương đến cả một cơ hội để Tiêu Hành Nhất nhận thua cũng không cho, ánh mắt hắn lóe lên sự lạnh lùng, liền đâm thêm vào tay Tiêu Hành Nhất một kiếm nữa.
Khảo hạch Tông môn quy định không được ra đòn chí mạng, nếu không, trưởng lão của Đông Hải Tiên Đảo sẽ nhúng tay vào, nhưng giờ vẫn chưa đến mức đó.
Đệ tử đó rõ ràng là muốn dựa vào cơ hội lần này chém đứt cánh tay của Tiêu Hành Nhất.
- Dừng tay!
Trần Kiếm Phong biến sắc, lên tiếng muốn ngăn lại, chỉ là vị trí của ông ta cách quá xa võ đài, dù có muốn can thiệp thì vốn cũng không kịp.
Tuy nhiên lúc đó, Tiêu Hành Nhất dù biết nguy hiểm, nhưng phản ứng đầu tiên của hắn là không tránh, mà lập tức chuyển kiếm qua tay phải bị thương của mình, rồi ép kiếm ra đâm vào tim đối phương.
Tiêu Hành Nhất rất rõ, với trình độ của bản thân thì không thể nào tránh được kiếm này, do đó, phản ứng duy nhất của hắn chính là phản công.
Tất công địch không thể cứu.
Trong ánh kiếm, cả cánh tay của Tiêu Hành Nhất đã bị chặt đứt, máu bắn ra tung tóe.
Nhưng cũng cùng lúc đó, kiếm của Tiêu Hành Nhất cũng đã xuyên vào ngực của đối phương.
Nhưng cũng chính lúc này, trưởng lão của Đông Hải Tiên Đảo đột nhiên ra tay, khi thanh kiếm vừa đâm vào đối phương thì đánh nó rơi xuống.
Tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh, có thể nói là nhanh đến mức kinh ngạc, rất nhiều người thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại thì mọi thứ đã kết thúc rồi.
- Tiêu sư đệ!!!
Trần Kiếm Phong và Khổng Từ lập tức lần lượt tiến lên võ đài.
Khổng Từ ôm chầm lấy Tiêu Hành Nhất, trên mặt đầy sự đau đớn.
Cánh tay bị chặt lìa của Tiêu Hành Nhất cứ thể mà máu chảy ra ướt đẫm mặt sàn, nhìn mà phát khiếp, không một ai dám nhặt lại cánh tay của Tiêu Hành Nhất cả.
Tiêu Hành Nhất mang thương tích lên võ đài, nhưng hắn là sao cũng không thể tưởng tượng được, chính trong trận đánh này lại mất đi cánh tay của mình.
Đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông cũng theo đó mà vây quanh hắn, thậm chí nhiều đệ tử không kiềm được mà rơi nước mắt.
Nhưng còn vị trưởng lão của Đông Hải Tiên Đạo kia vẫn giữ nét mặt bình thản, nói:
- Đây là võ đài, vây lại đây làm gì? Còn không lui xuống?
Trần Kiếm Phong tức đến dựng râu, ông ta trợn mắt nhìn trưởng lão của Đông Hải Tiên Đảo, phẫn nộ hỏi:
- Nghiêm Chính, ông đây chính là đang làm theo quy định sao?
- Trần trưởng lão, chuyện này có liên quan đến ông à?
Nghiêm Chính lườm Trần Kiếm Phong một cái, rồi thản nhiên hỏi lại.
Trần Kiếm Phong tức giận hỏi:
- Ông thân là trưởng lão của Đông Hải Tiên Đảo, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho các đệ tử, vậy mà sự công bằng tối thiểu cũng không làm được. Hắn muốn chặt đứng cánh tay của người khác, ông lại không ngăn cản, còn một tiểu tử của Linh Tê Kiếm Tôn vừa mới động thủ, ông đã ra tay ngăn cản, có hợp lý không?
Nghiêm Chính lạnh lùng liếc nhìn Trần Kiếm Phong, thản nhiên đáp:
- Trần trưởng lão, quy tắc khảo hạch Tông môn chính là không làm hại đến mạng người. Cắt đứt một cánh tay không thể nào lấy mạng của hắn được, nhưng còn nhát kiếm đó của hắn, nếu như đâm vào tim kẻ kia thì không thể không mất mạng. Ta ra tay như vậy có gì sai sao?
- Nói dối! Nhát kiếm đó chính là để tự cứu mình. Nếu như ngươi không nhúng tay vào, thì hắn ta có to gan đến mức dùng mạng mình chỉ để đổi lấy cánh tay của đối phương không?
- Trần trưởng lão đây là đang chất vấn ta và đệ tử cấu kết với nhau sao?