Giống như bản thân Lý Tử Vân đã nói, cho dù thắng hay thua thì ít nhất hắn cũng đã cố gắng hết sức.
Ai cũng biết rõ, nếu không phải lần bốc thăm này có vấn đề thì với thực lực của Lý Tử Vân, hắn hoàn toàn có đủ tư cách để tranh suất vào hàng tám người mạnh nhất.
Cho dù là những người trước đây coi thường Linh Tê Kiếm Tông, bây giờ đối mặt với Lý Tử Vân và Linh Tê Kiếm Tông cũng không khỏi lộ ra mấy phần tôn trọng.
Lòng dũng cảm và quyết đoán đó, có tư cách nhận được sự tôn trọng của mọi người.
Đối thủ mà Khổng Từ phải đối mặt tên là Quý Lương Xuyên, hắn là đệ tử của Lương Sơn Kiếm Tông, cũng là Linh Phủ đỉnh phong, hơn nữa thực lực của hắn còn mạnh hơn cả Hàng Nhuệ.
Trên võ đài, Quý Lương Xuyên thản nhiên nói:
- Khổng sư huynh, ta đã từng nghe tới tên của huynh. Thành thật mà nói, thực ra ta không nên xuất hiện trong cuộc khảo hạch Tông môn này, chỉ là ngoài ta ra, môn phái của ta không có ai đủ tự tin để loại bỏ được huynh. Nhận thua đi, nếu không huynh không những không thắng được mà còn thua rất thảm hại, còn thảm hơn cả Tiêu sư đệ đó đấy!
- Quý Lương Xuyên? Sao hắn còn lấy danh nghĩa của Lương Sơn Kiếm Tông để xuất chiến?
Khi Quý Lương Xuyên lên trên đài đấu võ, ngay lập tức người biết được nội tình không khỏi kinh hãi hô lên.
Tuy rằng tên Quý Lương Xuyên này đã từng là người của Lương Sơn Kiếm Tông, nhưng trên thực tế, hai năm trước hắn đã sớm bái nhập Đông Hải Tiên Đảo, hơn nữa chỉ còn thiếu một bước nữa là có thể bước vào Tinh Cung Cảnh, trong danh sách của Lương Sơn Kiếm Tông ban đầu cũng hoàn toàn không có tên của hắn, rõ ràng là được tạm thêm vào.
Rất rõ ràng, lần này để triệt để chặn đứng đường đi của Linh Tê Kiếm Tông, Đông Hải tiên đảo đã không thèm giữ thể diện nữa.
Ánh sáng vàng kim lóe lên, trên Thiên Diệp Kiếm hiện ra tia sáng rực rỡ, đối với Khổng Từ, đây chính là câu trả lời của hắn.
So với Lý Tử Vân và Bạch Nhạc thì tính cách của Khổng Từ vô cùng ôn hòa, nhưng ôn hòa không có nghĩa là không nóng nảy và kiên trì, thậm chí ở một phương diện nào đó, thậm chí Khổng Từ còn cố chấp hơn người khác rất nhiều.
Trong những năm qua, cho dù là ở trong Linh Tê Kiếm Tông, Khổng Từ cũng luôn bế quan, không ra tay với bất kỳ ai, ngay cả người của Linh Tê Kiếm Tông cũng không biết rõ rốt cuộc Khổng Từ mạnh đến mức nào, càng đừng nói là người ngoài.
Thanh kiếm lóe ánh sáng của Khổng Từ lúc này lại thực sự khiến trái tim của tất mọi người đập bình bịch như điên.
Kiếm vốn là hung binh, nhưng trong tay Khổng Từ lại có thể phóng ra khí tức từ bi an lành.
Điều quan trọng nhất là khí tức từ bi này trái lại có thể mang đến cho người khác một loại sức mạnh khiến người ta rung động.
- Phật tính.
Ánh mắt Trần Kiếm Phong nhìn về phía Khổng Từ mang theo sự xúc động.
Ý gì đây?
Tiền Thụy nhìn Khổng Từ, hơi mơ hồ hỏi.
Mặc dù bản thân Tiền Thụy cũng có tu vi Tinh Cung Cảnh, nhưng dù sao kiến thức của hắn có hạn, còn kém xa mới có thể so được với Trần Kiếm Phong, dù rằng bản năng cảm nhận được trạng thái bây giờ của Khổng Từ có hơi kỳ lạ, nhưng lại vẫn không cách nào nhìn rõ được.
- Cao thủ Phật Đạo đã lâu không hiện thế, ngươi không biết cũng chuyện bình thường.
Trần Kiếm Phong lắc đầu, nhẹ nhàng giải thích.
...
- Hàng nghìn năm trước, ba đạo Đạo, Ma, Phật tồn tại cùng lúc, không phân biệt cao thấp. Nhưng sau này, Đạo Lăng Thiên Tông đột nhiên xuất hiện càn quét thiên hạ, không chỉ áp chế Ma Đạo không dám ngẩng đầu, ngay cả Phật Đạo cũng trốn vào Tây Vực, không dám bước chân vào Cửu Châu trung nguyên.
Trước thân phận của Mâu Kình Thần, Mai Vĩnh Giang nhẹ nhàng giải thích:
- Chỉ là, so với Ma Đạo, Phật Đạo lúc đó là chủ động rút ra khỏi Trung Nguyên, cho nên quan hệ với Đạo môn cũng không tính là tệ. Tuy nhiên cao nhân chân chính của Phật Đạo cũng đã lâu không xuất hiện rồi.
- Trong bầu không khí từ bi này có Phật tính thuần khiết. Hầu như có thể chắc chắn, vị Khổng Từ này đã được các cao nhân Phật đạo chỉ dạy, thậm chí bản thân hắn có lẽ cũng kế thừa Phật đạo. Trình độ này, một Linh Tê Kiếm Tông nhỏ nhoi vốn không thể nào làm được.
- Truyền thừa Phật Đạo à?
Mâu Kình Thần khẽ gật đầu, trong mắt hắn ta cũng không khỏi lộ ra một tia hứng thú, thản nhiên nói:
- Không ngờ, ta thật sự đánh giá thấp nó rồi, nhưng cũng tốt, như vậy mới đủ thú vị.
Cho dù là sự kiên trì của Tiêu Hành Nhất và Lý Tử Vân, hay là Phật tính trên người Khổng Từ thì đối với Mâu Kình Thần, đó cũng chỉ là cúi đầu nhìn một cái, nói một câu thú vị mà thôi.
Không phải hắn ta tự cho rằng mình thanh cao, mà là khoảng cách sức mạnh thực sự quá lớn, căn bản khiến hắn ta không hề có hứng thú xuất chiêu.
Mai Vĩnh Giang bật cười, khẽ nói:
- Nếu nói thú vị, thực ra ngươi muốn đấu một trận với Bạch Nhạc đúng không? Đáng tiếc...
Mâu Kình Thần lắc đầu, thản nhiên nói:
- Không có gì đáng tiếc. Nếu hắn đã chết, vậy chỉ có thể nói là hắn quá ngu ngốc, người như vậy cũng không đủ tư cách làm đối thủ của ta.
- Ý của ngươi là... hắn có khả năng vẫn chưa chết?