Bản thân viên Uẩn Tinh Đan này cũng không phải là thứ mà hắn ta hay là Lương Sơn Kiếm Tông có thể lấy ra được, mà là Nhậm Bách Đào cho.
Đây là khen thưởng dành cho hắn ta, cũng là lời bảo đảm cuối cùng để dẹp yên Linh Tê Kiếm Tông.
Trận chiến này căn bản không cho hắn khả năng thất bại.
Quý Lương Xuyên vô cùng rõ tính khí của Nhậm Bách Đào, nếu hắn ta thật sự dám chịu thua, như vậy thì cho dù là xuống võ đài, thậm chí là thuận lợi bước vào Tinh Cung Cảnh rồi, hắn ta cũng chắc chắn phải chết.
Nhậm Bách Đào muốn giết hắn ta, không ai có thể bảo vệ hắn ta được, cũng không có ai dám đảm bảo.
Đối với hắn ta, lúc này cũng đã gần như là tuyệt cảnh rồi, căn bản không có một chút khả năng lùi bước nào.
Liều một phen thì hắn ta còn có thể có khả năng giết chết Khổng Từ, bình yên vượt qua đạo kiếp, nhưng nếu lùi bước, thì hắn ta chắc chắn phải chết.
Dưới tình huống như vậy, nên lựa chọn thế nào, căn bản không có bất cứ nghi ngờ nào nữa.
Trong nháy mắt, hai mắt Quý Lương Xuyên lập tức biến thành đỏ như máu:
- A a a! Khổng Từ, đây là ngươi ép ta. Nếu ngươi đã không muốn sống nữa, vậy thì tới đây đi!
Kiếm trong tay hắn ta lập tức hóa thành một đường cầu vồng, hung hăng chém về phía Khổng Từ.
Giờ khắc này, cho dù là mây kiếp trên đầu, Quý Lương Xuyên cũng căn bản không để ý tới nó, đối với hắn ta, giết chết Khổng Từ chính là suy nghĩ duy nhất trong đầu.
Rõ ràng chỉ cần lùi một bước rồi chịu thua là được, nhưng hết lần này đến lần khác, tên điên này lại không chịu.
Vậy thì đi chết đi!!!
Trên Đông Hải.
Bạch Nhạc lăng không phi hành một đường, trong khoảng thời gian này, hắn gần như chưa từng nghỉ ngơi, tuy là có mất phương hướng mấy lần, nhưng cuối cùng hắn vẫn bằng thực lực mà mạnh mẽ vượt qua, tìm được con đường chính xác, cứng rắn chạm tới phạm vi của Đông Hải Tiên Đảo.
Nói là Đông Hải Tiên Đảo, nhưng trên thực tế thì cái ngọn đảo này nhỏ hơn rất nhiều, căn bản là một cái quần đảo.
Muốn tìm được vị trí khảo hạch Tông môn trong số những quần đảo này cũng không dễ dàng.
Nhưng mà, ngay khi Bạch Nhạc hơi chán nản, lại chợt thấy trong bầu trời ngưng tụ một vầng mây kiếp.
Gần như trong nháy mắt, nó đã chỉ rõ phương hướng cho Bạch Nhạc.
Bản thân Bạch Nhạc đã trải qua sự thanh tẩy của đạo kiếp, dĩ nhiên hết sức quen thuộc.
Bây giờ trên Đông Hải Tiên Đảo đang cử hành khảo hạch Tông môn, dưới tình huống như vậy, chẳng ai rảnh rỗi mà chọn đi đột phá, như vậy thì chỉ cần hơi xoay chuyển đầu óc một chút là đương nhiên có thể đoán được, tất nhiên là có người đột phá trước cuộc chiến rồi.
Bạch Nhạc cũng không rõ bây giờ người đang đột phá là ai, nhưng cũng có thể đoán được, không có mình ở đó, Linh Tê Kiếm Tông sẽ không dễ dàng vượt qua, hắn đương nhiên là không dám dây dưa, trong một chớp mắt liền đẩy tốc độ đến mức tối đa, hóa thành một ánh kiếm rồi bay đến vị trí của mây kiếp.
Ầm!
Một tia sấm đột nhiên đánh xuống, đồng thời đánh vào trên người Quý Lương Xuyên và Khổng Từ.
Quý Lương Xuyên thì cũng thôi, đạo kiếp thật ra không đánh vào người mà chỉ đánh vào hư ảnh Tinh Cung mà hắn ta vừa mới ngưng tụ ra, mặc dù đánh đến mức Tinh Cung lay động, nhưng bản thân hắn cũng không bị vết thương gì chí mạng. Nhưng Khổng Từ thì không giống vậy.
Khổng Từ cưỡng ép chen vào đạo kiếp, lập tức bị đạo kiếp coi như là khiêu kích, sấm sét thực sự trực tiếp đánh vào người hắn như là trời phạt.
Chỉ trong nháy mắt, Khổng Từ đã bị đánh đến mức hộc máu, linh khí cả người gần như tán loạn.
Ngay cả thực lực Tinh Cung Cảnh cũng không dám cưỡng ép chen vào đạo kiếp, đối với Khổng Từ, bản thân chuyện này đã là tử kiếp rồi.
Trên thực tế, ý định ban đầu của Khổng Từ cũng chỉ là dùng cách này để ép lui Quý Lương Xuyên mà thôi, nhưng cỡ nào hắn cũng không nghĩ đến, Quý Lương Xuyên cũng điên cuồng như vậy, thà rằng mạo hiểm việc độ kiếp thất bại, không thể nào bước vào Tinh Cung, trở thành phế nhân, cũng vẫn lựa chọn cứng rắn đến cùng với hắn.
Đến loại cấp độ này rồi, Khổng Từ cũng không còn bất cứ sự lựa chọn nào nữa, hắn chỉ có thể dùng mạng sống để thực hiện lời hứa hẹn trước đó.
Lấy cái chết của mình để cắt đứt con đường tu hành của Quý Lương Xuyên.
Vù vù!
Trong mắt Khổng Từ lộ vẻ bình tĩnh, hắn vung kiếm trong tay lên lần nữa, ngang nhiên chém về phía Quý Lương Xuyên, về phần đạo kiếp, ngay cả nhìn hắn cũng không có chút hứng thú để nhìn.
Hắn vốn không phải ngăn cản đạo kiếp, mà hắn chỉ muốn ảnh hưởng đến Quý Lương Xuyên, làm cho đối phương không thể nào thuận lợi đột phá.
Ầm!
Khi tia chớp thứ hai giáng xuống, nó gần như đã có thể tuyên bố cái chết của Khổng Từ.
Nhưng mà, trong nháy mắt khi tia chớp này giáng xuống, một ánh kiếm kinh khủng đột phá xé gió lao tới, ngang nhiên chém về tia chớp này trước khi nó đánh xuống.
- Kẻ nào?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đồng thời bị kinh động, trưởng lão phụ trách trông chừng cuộc tỷ thí ở Đông Hải Tiên Đảo trực tiếp gầm ra tiếng.
Chỉ có mấy người Nguyệt Lâm Tiên, Vân Mộng Chân và Mâu Kình Thần là nhận ra thân phận của đối phương trước nhất.