Lần thất bại này, gần như cắt đứt tất cả hy vọng của Linh Tê Kiếm Tông.
Tất nhiên những đệ tử này đều rất xuất sắc, cho dù là thật sự không gánh nổi tư cách Huyền Cấp tông môn, cũng sẽ không có ai tức giận, nhưng mà… Điều này không có nghĩa là không có ảnh hưởng.
Linh Tê Kiếm Tông ngay cả Huyền Cấp tông môn cũng không phải, tài nguyên có thể cướp được cũng sẽ càng ngày càng ít đi, nguy hiểm phải đối mặt sẽ càng lúc càng nhiều thêm.
Dưới tình huống như vậy, cho dù là đệ tử trong môn có xuất sắc bao nhiêu cũng sẽ không khác gì người thường, vì tài nguyên không đủ.
Giống như bây giờ vậy, Quý Lương Xuyên thắng Khổng Từ chỉ vì một viên Uẩn Tinh Đan này.
Thất bại như thế… Ai có thể cam lòng cho được?
…
Ầm!
Uẩn Tinh Đan vào miệng, linh lực kinh khủng bỗng nhiên điên cuồng lan ra ngoài, tản vào mỗi một bộ phận trên cơ thể Quý Lương Xuyên, sức mạnh đầy tính bùng nổ.
Linh Phủ trong cơ thể cũng hiển hiện ra theo, đồng thời nó cũng chậm rãi bắt đầu vỡ nát, diễn hóa về hướng Tinh Cung.
Dù chưa hoàn thành đột phá, nhưng sức mạnh tuôn ra trong nháy mắt cũng đã khiến người khác phải rung động rồi.
Giờ khắc này, dù cho là Khổng Từ, trong nháy mắt cũng không khỏi lóe lên vẻ do dự.
Quý Lương Xuyên đã bắt đầu đột phá, dưới tình huống bình thường, hắn đã thua hoàn toàn, phải nên thừa dịp trước khi đối phương chưa hoàn toàn đột phá để chủ động nhận thua mới đúng.
Nhưng nhận thua dưới tình huống như vậy… Dù là bản thân Khổng Từ hay là Linh Tê Kiếm Tông, sao không thể cam lòng đây?
Khổng Từ hít sâu một hơi, trong mắt bỗng nhiên lộ ra vẻ kiên quyết.
Ke...e...eng!!!
Một tiếng kiếm reo vang lên, Khổng Từ chẳng những không nhận thua mà ngược lại bất thình lình bước ra một bước, đưa tay vung kiếm lên, đột ngột chém về phía Quý Lương Xuyên.
Cảnh tượng này lại khiến tất cả mọi người ở đây rung động.
Đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ điên thật hay sao?
- Khổng Từ, ngươi điên rồi sao?!
Gần như đồng thời khi Quý Lương Xuyên nhận thấy được luồng sát khí kia, hắn ta cũng biến sắc, hỏi ra câu hỏi trong lòng.
- Điên sao? Vậy thì cứ coi như ta điên rồi đi!
Trong mắt Khổng Từ lộ ra vẻ bình tĩnh, hờ hững nói:
- Ngươi vừa mới nói, thắng ta một viên Uẩn Tinh Đan. Đúng vậy, ta đúng là không thể lấy ra nổi Uẩn Tinh Đan để đột phá, nhưng mà, nếu ngươi đã dám lựa chọn đột phá trong cuộc chiến này rồi, vậy thì đối với ta, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc!
Mắt Khổng Từ lộ sát ý lạnh lẽo, hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi dám dùng Uẩn Tinh Đan để cắt đứt con đường của Linh Tê Kiếm Tông, thì ta dám dùng cái mạng này để cắt đứt con đường tu hành của ngươi.
Nói tới đây, những người khác cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh ra.
Nhưng chính là bởi vì như thế, ánh mắt nhìn về phía Khổng Từ mới càng thêm kiêng dè.
Đồ điên!!!
Người của Linh Tê Kiếm Tông đều là đồ điên!!!
Bắt đầu từ Tiêu Hành Nhất, đã không tiếc lấy việc cụt tay là cái giá để cưỡng ép cầu thắng.
Lý Tử Vân cũng gần như là dùng hết sức lực cuối cùng trên đài diễn võ, thua trong kiệt sức.
Bây giờ, Khổng Từ lại càng quá đáng hơn, hắn muốn dùng mạng sống của mình để ngăn chặn con đường tu hành của Quý Lương Xuyên.
Quả thật Khổng Từ tuyệt đối không phải là đối thủ của Quý Lương Xuyên, dù đối phương còn chưa hoàn thành đột phá, nhưng thực lực cũng sẽ tăng vọt theo, trong tình huống này, tiếp tục đấu thì Khổng Từ sẽ khó thoát khỏi cái chết. Nhưng mà cũng như hắn, Quý Lương Xuyên đột phá trong cuộc chiến, chuẩn bị không đầy đủ, một khi hắn ta bị Khổng Từ quấy nhiễu, đột phá đương nhiên sẽ không còn thuận lợi nữa.
Quan trọng hơn là… Ngưng tụ Tinh Cung sẽ dẫn tới đạo kiếp đấy!!!
Dưới đạo kiếp, nếu Khổng Từ không lùi bước thì sẽ bị phán là giúp Quý Lương Xuyên độ kiếp, như vậy thì uy lực của đạo kiếp sẽ lập tức tăng lên gấp đôi.
Đến lúc đó, mặc dù kẻ quấy phá cục diện là Khổng Từ sẽ chết dưới đạo kiếp, nhưng cho dù là Khổng Từ đã chết, uy lực của đạo kiếp cũng sẽ không yếu bớt đi, đến lúc đó, Quý Lương Xuyên không chống đỡ được đạo kiếp, mặc dù chưa chắc sẽ chết, nhưng tất nhiên sẽ bị hủy hoại Tinh Cung, phế bỏ tu vi, từ đó cắt đứt con đường tu hành.
Đây mới thật sự là hai bên cùng bại.
Dùng một cái mạng để cắt đứt con đường tu hành của đối phương là phản kích duy nhất mà Khổng Từ, hoặc có thể nói là Linh Tê Kiếm Tông có thể làm được vào giây phút này.
Đó là một sự điên cuồng trong tuyệt cảnh, sự quả quyết và nỗi thảm thiết muốn đập nồi dìm thuyền, không tiếc bất cứ giá nào.
Ầm ầm!
Trong không trung, mây kiếp dày đặc, mắt thấy đạo kiếp cũng đã phải ngưng tụ thành hình rồi, Quý Lương Xuyên vào giờ khắc này sao không phải như sắp điên chứ?!
Gần như là theo bản năng, Quý Lương Xuyên muốn nhận thua rồi nhảy xuống võ đài.
Khổng Từ điên rồi, nhưng hắn ta còn chưa điên, hắn ta thà rằng nhận thua cuộc trận tỷ thí này, chứ hắn ta không muốn cắt đứt con đường tu hành của mình.
Nhưng mà, trong nháy mắt khi Quý Lương Xuyên muốn nhận thua, hắn ta đột nhiên liếc thấy ánh mắt lạnh như băng của Nhậm Bách Đào dưới đài.
Chỉ vỏn vẹn một ánh mắt, Quý Lương Xuyên đã thấy rõ sát khí lạnh như băng trong đó, hắn ta như bị một thùng nước đá giội xuống đầu trong ngày tháng chạp, lạnh lẽo đến thấu xương.