Bạch Nhạc im lặng hồi lâu, lúc này mới chậm rãi nhìn Tiêu Hành Nhất, nói:
- Tiêu sư đệ, thật ra, có lẽ thật sự có một cách có thể thay đổi tư chất của đệ… Chỉ là cái giá của việc này rất lớn, có lẽ sẽ hoàn toàn thay đổi vận mệnh của đệ.
- Bạch sư huynh, huynh thật sự nghiêm túc sao?
Trong nháy mắt, Tiêu Hành Nhất lập tức ngẩng đầu lên, trong mắt hắn lộ ra một ánh sáng khiếp người, vội vàng hỏi.
Bạch Nhạc nhìn vào đôi mắt Tiêu Hành Nhất, hắn có thể thấy được chút hi vọng và kiên quyết trong mắt Tiêu Hành Nhất.
- Dù trả bất cứ giá nào vì nó, đệ cũng bằng lòng phải không?
- Bạch sư huynh, đệ đã thành bộ dạng như thế này rồi, còn có thể tệ hơn nữa hay sao?
Tiêu Hành Nhất cười khổ một tiếng, thở dài nói:
- Cho tới tận bây giờ, đệ vẫn cho rằng dù tư chất kém, nhưng chỉ cần đi xa hơn trên kiếm đạo là nhất định có thể đền bù vấn đề về tư chất.
- Nhưng mà huynh cũng thấy đấy, đệ làm không được.
Trong đôi mắt Tiêu Hành Nhất lộ ra chút cơ đơn, hắn tiếp tục nói:
- Đệ tử của Lương Sơn Kiếm Tông kia quả thật là không thể sánh nổi ta trên kiếm đạo, nhưng mà kết quả thì sao?
- Cho dù không có trưởng lão Đông Hải Tiên Đảo nhúng tay vào, chính đệ cũng biết đệ không thắng được hắn.
- Bạch sư huynh, đệ không cam lòng! Dựa vào cái gì chứ?!
Đôi mắt Tiêu Hành Nhất vằn đầy tơ máu.
Bạch Nhạc im lặng hồi lâu, lúc này mới nhìn Tiêu Hành Nhất, chậm rãi mở miệng:
- Như vậy… Đệ chịu tu ma không?
- !!!
Dù là Tiêu Hành Nhất nghĩ qua vô số khả năng, nhưng khi câu nói đó được nói ra từ trong miệng Bạch Nhạc, nó cũng khiến hắn kinh sợ, thậm chí trong một khắc này, Tiêu Hành Nhất quả thật có chút hoài nghi vị Bạch sư huynh này có phải đã điên rồi hay không.
Cũng do người mở miệng chính là Bạch Nhạc mà hắn vẫn luôn tôn kính, chứ đổi thành bất cứ ai khác, chỉ sợ Tiêu Hành Nhất sẽ trực tiếp trở mặt.
Bạch Nhạc lẳng lặng nhìn Tiêu Hành Nhất, hắn cũng không trả lời, không giải thích thêm, cứ thế bình tĩnh nhìn Tiêu Hành Nhất.
Sau cơn rung động ngắn ngủi, khi Tiêu Hành Nhất tỉnh táo lại, một lần nữa suy xét về chuyện này, đáy lòng hắn lại đột nhiên nảy sinh một cảm giác giãy giụa khó nói nên lời.
Tu ma?!
Giờ khắc này, cuống họng Tiêu Hành Nhất không khỏi có chút nghèn nghẹn. Hắn há to miệng ra như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại không thể nói ra.
Nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận rằng, lực trùng kích mà hai chữ đơn giản này cho hắn là quá lớn.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Tiêu Hành Nhất vẫn nhịn không được nhìn Bạch Nhạc, nói:
- Nhưng mà… Đó là tu ma.
- Tiêu sư đệ, thật ra tư chất của đệ cũng không kém. Chẳng qua là ban đầu khi đột phá Linh Phủ, cái gì đệ cũng không hiểu, cũng căn bản không có bất cứ tài nguyên dư thừa nào mà thôi.
Bạch Nhạc lắc đầu, đáp:
- Nếu đệ chuyển thành tu ma, là đệ có thể cho bản thân đệ một cơ hội… Đây cũng là cách duy nhất mà ta có thể nghĩ đến để thay đổi tư chất của đệ.
Trong mắt Tiêu Hành Nhất trần đầy vẻ giãy giụa, gian nan mở miệng:
- Nhưng mà…
- Phàm là đạt được, tất có trả giá.
Bạch Nhạc nhìn Tiêu Hành Nhất, bình tĩnh nói:
- Chỉ xem đệ có nguyện trả cái giá lớn này hay không thôi.
- …
Tiêu Hành Nhất cắn răng, hắn siết chặt quả đấm, cảnh tượng trước đó không ngừng hiện lên trong đầu, sau một lúc lâu, lúc này Tiêu Hành Nhất mới trầm giọng đáp:
- Đệ đồng ý.
Phàm là đạt được tất có trả giá, câu này mang đến cho Tiêu Hành Nhất sự trùng kích quá lớn, cũng khiến hắn thật sự hiểu rõ bản thân.
Câu này nói ra rồi, cả người Tiêu Hành Nhất nhẹ nhõm hơn rất nhiều, giống như tảng đá lớn đè ở trên người cuối cùng cũng bị dời đi.
- Đệ rất tốt, vô cùng tốt!
Bạch Nhạc nhìn Tiêu Hành Nhất, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
- Thật vui vì mấy năm qua đi, đệ vẫn còn giống như lúc trước, Tiêu sư đệ, tin tưởng ta, lựa chọn của đệ là không sai.
Thật ra Bạch Nhạc vẫn luôn tán thưởng Tiêu Hành Nhất, sự tán thưởng đó xuất phát từ trận thi đấu ở Linh Tê Kiếm Tông năm xưa, Tiêu Hành Nhất khiêu chiến Bạch Nhạc thất bại, bị Lý Tử Vân châm biếm là Ngu Kiếm chẳng là cái gì cả.
Lúc đó, Bạch Nhạc đã từng hỏi hắn một câu, đệ cảm thấy đệ sai sao?
Ngay lúc đó, Tiêu Hành Nhất liền đương đầu với áp lực của Lý Tử Vân, kiên quyết nói, đệ không sai!!!
Cũng chính là vì câu trả lời này của Tiêu Hành Nhất, Bạch Nhạc mới đứng ra lấy Ngu Kiếm đánh bại Lý Tử Vân, dùng hành động thực tế để nói cho Tiêu Hành Nhất rằng đệ ấy không sai, Ngu Kiếm cũng không sai.
Cũng chính là bởi vậy, Tiêu Hành Nhất mới chính thức tiếp tục kiên trì, trở thành Tiêu Hành Nhất của bây giờ.
Bây giờ, khi một áp lực giống vậy bày ra ở trước mặt Tiêu Hành Nhất, hắn cũng chọn một câu trả lời như vậy.
Đơn giản, mạnh mẽ.
- Bạch sư huynh!
Tiêu Hành Nhất nghe thấy Bạch Nhạc nhắc lại chuyện này, hắn cũng không nhịn được nhớ tới tình cảnh năm đó, khuôn mặt hơi đỏ lên.
- Thật ra tu ma cũng không có gì to tát cả, chẳng qua chỉ là đổi một loại phương thức tu hành mà thôi. Ma, chưa chắc là ác, đám cặn bã bên trong huyền môn thường còn đáng chết hơn ma.