Bạch Nhạc vỗ vỗ bả vai Tiêu Hành Nhất, nhẹ giọng nói:
- Không phải Tô cô nương cũng là Ma Tu hay sao, nhưng đệ có cảm thấy nàng ta đáng chết không?
Nhắc tới Tô Nhan, Tiêu Hành Nhất nao nao, lập tức hiểu ý của Bạch Nhạc.
- Bạch sư huynh, huynh hi vọng đệ là kiểu Ma Tu như Tô cô nương sao?
- Phải, nhưng cũng không phải.
Bạch Nhạc hơi lắc đầu, giải thích:
- Ta chỉ muốn để đệ hiểu rằng, đệ chính là đệ, dù là ở huyền môn hay là tu ma, chuyện này cũng sẽ không thay đổi.
- Có rất nhiều chuyện, đệ vẫn luôn ở trong tông môn nên có thể còn không có cảm giác sâu sắc như vậy, nhưng trong thực tế, có rất nhiều chuyện không giống với tưởng tượng của chúng ta.
Bạch Nhạc tạm dừng một lát, mới tiếp tục nói:
- Vương triều Đại Càn không từ chối Ma Tu, mà ta thân là phủ chủ Thanh Châu, đương nhiên cũng quan tâm đến chuyện thủ hạ của ta sẽ có thêm vài tên Ma Tu hay không.
- Theo ta về Thanh Châu, dù đệ tu ma cũng sẽ khi bị bất cứ ai kỳ thị cả, thậm chí ngược lại, chỉ cần đệ có thể có được thực lực mạnh mẽ hơn, thì nhất định sẽ có được sự tôn trọng của nhiều người hơn. Chỉ là đệ phải nhớ, không quên bản tâm!
Cho dù là đến bây giờ, có mấy lời, Bạch Nhạc vẫn không thể nào nói ra được.
Nhưng hắn lại có thể làm.
Từ rất sớm, Bạch Nhạc đã nói với Tô Nhan rằng sẽ có một ngày, hắn sẽ khiến người đời hiểu cái gì gọi là ma.
Đây không phải là chuyện chỉ giới hạn trong Bạch Nhạc, mà còn cần có những Ma Tu khác có thể cùng chung ý niệm với hắn, chỉ có như vậy, hắn mới có thể thật sự thực hiện lời hứa của mình được.
Mà Tiêu Hành Nhất chính là vị ma đầu tiên mà Bạch Nhạc muốn bồi dưỡng, phù hợp với hình tượng Ma Tu trong lòng Bạch Nhạc.
Đôi mắt Tiêu Hành Nhất sáng lên, rất nhanh sau đó đã hiểu được ý bên trong lời nói.
- Đúng vậy, Bạch sư huynh nói rất đúng, chỉ cần bản thân đệ không quên ước nguyện ban đầu, không thành kẻ lạm sát người vô tội, thô bạo vô đạo, cho dù là tu luyện ma công thì đệ cũng vẫn là đệ. Chỉ cần tấm lòng chính đáng, người bên ngoài nhìn ta như thế nào… sao cần phải để ý đến chứ.
Trước đó Tiêu Hành Nhất bằng lòng tu ma chẳng qua chỉ là nhất thời kích động, cũng xuất phát từ sự tin tưởng với Bạch Nhạc, nhưng những lời này của Bạch Nhạc lại khiến Tiêu Hành Nhất thật sự suy nghĩ cẩn thận lại.
Bạch Nhạc hơi gật đầu, nói:
- Đệ nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, điều chỉnh trạng thái lại cho tốt. Sau khi trở lại tông môn, đệ rời khỏi tông môn trước để đến Thanh Châu, rồi ta sẽ bảo Tô Nhan truyền ma công cho đệ, ở Thanh Châu, ta cũng sẽ cung cấp cho đệ đủ tài nguyên tu hành. Về phần sau này rốt cuộc đệ có thể đi được bao xa, vậy thì phải xem chính đệ rồi.
- Đa tạ Bạch sư huynh!
Tiêu Hành Nhất đứng dậy, cúi người thật sâu với Bạch Nhạc, nghiêm túc nói cảm ơn.
- Không cần như vậy!
Bạch Nhạc khoát khoát tay, nhẹ giọng nói:
- Một khi đệ đã rời khỏi Linh Tê Kiếm Tông, thì dĩ nhiên sẽ thành người của phủ Thanh Châu ta, sau này, đệ có thành tựu thì cũng là chuyện tốt với phủ Thanh Châu.
Tiêu Hành Nhất hơi gật đầu, cũng không nói tiếp nữa.
Đây chính là đại ân không lời nào cảm tạ hết được, đối với Tiêu Hành Nhất, món nợ tình cảm này của Bạch Nhạc hoàn toàn không phải một chữ cảm ơn là có thể bày tỏ được.
Bạch Nhạc rời khỏi chỗ của Tiêu Hành Nhất, lại đi gặp Trần Kiếm Phong.
Hắn đến đó, là vì giải thích chuyện Bạch Cốt Hóa Thân với Trần Kiếm Phong.
Lúc trước ở Bắc Đẩu Tinh Cung, Bạch Nhạc từng đã đồng ý sẽ hủy diệt Bạch Cốt Hóa Thân trước mặt mọi người lúc khảo hạch Tông môn,
Nhưng mà bây giờ Bạch Nhạc lại chưa chủ động hủy diệt nó, dù sao cũng phải cho Bắc Đẩu Tinh Cung một lời giải thích.
- Trần trưởng lão, không phải là ta tham luyến Bạch Cốt Hóa Thân, mà là trong lúc giao thủ với Bạch Cốt Thần Giáo, Bạch Cốt Hóa Thân có thể đưa đến tác dụng rất lớn! Lần này nếu không phải có Bạch Cốt Hóa Thân, có thể ta đã bị nhốt lại trong Thuyền Bạch Cốt rồi, căn bản không thể nào trốn ra ngoài được.
Bản thân chuyện thoát thân từ trong tay Bạch Cốt phu nhân chính là cái cớ tiện dụng nhất.
Bây giờ chuyện vây công Bạch Cốt Thần Giáo hầu như đã trở thành kết cục đã định, lúc này chỉ cần lời nói khỏi miệng có liên quan đến chuyện đối phó Bạch Cốt Thần Giáo, là dĩ nhiên sẽ có đủ lí do.
- Không sao cả.
Trần Kiếm Phong khoát khoát tay, nói nhẹ hẫng:
- Hành động của ngươi đã chứng minh bản thân, chỉ cần ngươi không tu luyện loại ma công này, tạm thời giữ lại Bạch Cốt Hóa Thân cũng không tính là gì. Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, một khi ngươi để ta phát hiện ngươi lấy phương thức tàn nhẫn tu luyện Bạch Cốt Hóa Thân, thì đừng trách ta trở mặt vô tình.
- Trần trưởng lão yên tâm, chút thị phi ấy ta phân rõ.
- Vậy là tốt rồi!
Trần Kiếm Phong gật đầu, tiếp tục nói:
- Khảo hạch Tông môn đã kết thúc, chuyện sau đó cũng không liên quan gì tới ngươi, hai ngày nay chắc phải rời khỏi biển Đông rồi. Chuyện vây quét Bạch Cốt Thần Giáo, Bắc Đẩu Tinh Cung ta cũng sẽ tham dự, nếu như ngươi rảnh rỗi, không ngại tới bản tông trước một chuyến.