Ánh mặt trời chiếu lên người rất ấm áp, cực kỳ thoải mái.
- Công tử!
Bên này, Bạch Nhạc vừa mới xuất quan, Tô Nhan đã tới chào đón, trên thực tế, mấy ngày nay Tô Nhan vẫn luôn ở Thiên Tâm Phong, chú ý kĩ lưỡng tình hình của Bạch Nhạc, lúc này mới có thể đuổi tới đây đầu tiên.
- Vất vả cho ngươi rồi!
Bạch Nhạc nhìn Tô Nhan, trong mắt lộ vẻ dịu dàng, nhẹ giọng nói.
- Công tử, người nghỉ ngơi trước đi, ta đi sai người chuẩn bị giúp công tử tắm rửa thay quần áo.
Bạch Nhạc gật đầu, cũng không từ chối, rồi hắn hỏi:
- Mấy ngày nay có tin tức gì không?
- Không có!
Tô Nhan lắc đầu, giải thích:
- Ta vẫn luôn nghe ngóng tình huống ở Duyễn Châu, tạm thời còn không có bất cứ tin tức nào liên quan đến Vân tiên tử.
Nghe thế, trong lòng Bạch Nhạc cũng không khỏi buông lỏng vài phần.
- Đúng rồi, công tử, Tiêu Hành Nhất đã đi gặp tông chủ của người rồi, nói rằng muốn cùng rời khỏi tông môn với người, cùng đến phủ Thanh Châu.
Như là nhớ ra chuyện gì đó, Tô Nhan bèn hỏi:
- Trạng thái bây giờ của Tiêu Hành Nhất ở lại Linh Tê Kiếm Tông và đến Thanh Châu hình như cũng không có gì khác biệt, sao công tử lại đồng ý để hắn cùng đến Thanh Châu vậy?
- Trong tình huống bình thường thì đương nhiên là không có gì khác biệt, nhưng mà nếu là Ma Tu thì sao?
Bạch Nhạc nhìn Tô Nhan, nhẹ giọng giải thích.
Trước đó, thật ra tin tức Tiêu Hành Nhất muốn tu ma Bạch Nhạc vẫn chưa nói cho Tô Nhan biết, dù sao thì Tiêu Hành Nhất cũng vẫn chưa chính thức rời khỏi tông môn, cho nên còn có đường lui, cũng nên cho Tiêu Hành Nhất một cơ hội đổi ý mới được.
Bây giờ, khi Bạch Nhạc nghe Tô Nhan nói Tiêu Hành Nhất đã bẩm báo với Hà Diêu rồi, hắn đương nhiên cũng đã hiểu được lựa chọn của Tiêu Hành Nhất.
Tô Nhan ngẩn người, nàng ta hơi chần chờ, giảm giọng nói nhỏ xuống mấy phần theo bản năng, hỏi:
- Công tử đã nói cho hắn biết thân phận của người rồi sao?
- Còn chưa.
Bạch Nhạc lắc đầu, khẽ nói:
- Chuyện này, người biết càng ít thì càng tốt, đương nhiên là không cần phải nói cho đệ ấy biết. Huống chi đối với đệ ấy, biết quá nhiều cũng chưa chắc là chuyện gì tốt.
Nghe thế, trong lòng Tô Nhan mới có chút thả lỏng.
Nói thật ra, mấy ngày nay, mặc dù nàng ta có mấy phần tán thưởng với Tiêu Hành Nhất, nhưng vẫn còn lâu mới có thể đạt tới tình trạng thật sự có thể tin tưởng, nếu để Tiêu Hành Nhất biết được thân phận thật sự của Bạch Nhạc, nàng ta thật sự không yên lòng.
Nhưng mà, nếu chỉ để Tiêu Hành Nhất tưởng là hắn giống mình, chỉ là bắt đầu thử nghiệm tu ma thì ngược lại không có gì to tát cả.
Nói cho cùng, đây chẳng qua cũng chỉ là lựa chọn của bản thân Tiêu Hành Nhất mà thôi.
Bạch Nhạc khoát tay áo, bảo:
- Được rồi, không nói chuyện này nữa, ngươi đi thu xếp một chút đi, ngày mai chúng ta rời tông trở về Thanh Châu.
- Trở về Thanh Châu?
Tô Nhan ngớ ra, nàng ta nhìn về phía Bạch Nhạc, không khỏi có hơi bất ngờ.
Người khác không biết, nhưng nàng ta lại vô cùng rõ ràng tình cảm giữa Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân, trong tình huống này Vân Mộng Chân còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, sao Bạch Nhạc có thể tùy tiện trở về Thanh Châu được?
Bạch Nhạc lắc đầu, cũng không giải thích gì thêm, chỉ thản nhiên nói:
- Làm theo lời ta nói!
- Vâng.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền ra ngoài.
Bên này Bạch Nhạc vừa mới tắm rửa thay y phục xong, chuyện hắn muốn trở về phủ Thanh Châu hầu như đã lan truyền khắp toàn bộ Linh Tê Kiếm Tông.
Trong thời gian mấy năm này, tình cảm của đệ tử Linh Tê Kiếm Tông đối với Bạch Nhạc từ căm thù đến ước ao, đến bây giờ thì hoàn toàn là sùng bái.
Nổi lên từ một kẻ không quan trọng, sau đó tỏa sáng trên thế gian.
Cho dù là loại người đã từng có xung đột với Bạch Nhạc như Lý Tử Vân, lúc này cũng trở thành vui lòng phục tùng, không còn sinh ra một chút địch ý nào nữa.
Đối với những đệ tử Linh Tê Kiếm Tông bình thường này, Bạch Nhạc giống như là một giấc mơ vậy, một giấc mơ mà mỗi người bọn họ đều đang mơ.
Rất nhiều đệ tử tự phát đến Thiên Tâm Phong tiễn Bạch Nhạc, thậm chí ngay cả một vài trưởng lão cũng đến, không ai có thể nói ra lời giữ Bạch Nhạc lại, nhưng đối với Bạch Nhạc, trong lòng của mỗi một người đều tràn đầy cảm kích.
Ai có thể ngờ rằng, một tên tạp dịch nhỏ không được bất cứ ai coi trọng vậy mà thật sự có thể dẫn dắt Linh Tê Kiếm Tông rời khỏi khốn cảnh, chân chính đạp lên con đường quật khởi chứ?!
Nhưng ngoài những đệ tử này ra, người thật sự khó dỗ dành vẫn là Lục Hi Nhi.
Tiểu nha đầu biết Bạch Nhạc muốn đi, lập tức khóc như mưa, khăng khăng đòi đi theo Bạch Nhạc.
Tiểu nha đầu căn bản vốn không nói đạo lý gì cả, nói mấy câu không được là khóc, quả thật khiến Bạch Nhạc đau đầu vô cùng.
Nếu không phải còn có kế hoạch khác, chỉ sợ Bạch Nhạc thật sự sẽ mềm lòng đồng ý.
Nhưng trong loại tình huống thế này, Bạch Nhạc tuyệt đối không thể nào dẫn Lục Hi Nhi theo, có thể nói là hắn vừa đấm vừa xoa, dùng hết tất cả các cách, rồi lại hứa hẹn không lâu sau sẽ trở lại đón cô bé, lúc này trấn an tiểu nha đầu được.