Cho đến giờ phút này, Tiêu Hành Nhất mới thực sự hiểu được những gì Bạch Nhạc nói trước đó, hắn đối với vấn đề tu ma cũng không còn cảm xúc mâu thuẫn nào.
Trận chiến giữa Bạch Nhạc và Mâu Kình Thần thực sự đã mang đến cho Tiêu Hành Nhất một sự tái sinh.
- Công tử.
Thấy Tiêu Hành Nhất đã khôi phục như thường, lúc này Tô Nhan mới đi tới, cầm lấy chiếc nhẫn trên tay Mâu Kình Thần và Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đã bị chặt gãy đưa cho Bạch Nhạc.
Những thứ này vốn chỉ là chuyện giản đơn, chẳng qua đó là cái cớ Bạch Nhạc dựa vào để cho Tiêu Hành Nhất cơ hội một mình nói chuyện với hắn mà thôi.
Cũng may là mọi chuyện còn thuận lợi hơn so với dự tính.
Bạch Nhạc nhận lấy nhẫn của Mâu Kình Thần rồi nhìn lướt qua, hắn phát hiện cấm chế trên chiếc nhẫn này có vẻ rất đơn giản, rõ ràng là Mâu Kình Thần cực kỳ tự tin không ai có thể cướp được thứ gì từ tay hắn ta.
Bạch Nhạc lắc đầu, tiện tay phá đi cấm chế trên mặt nhẫn. Hiện tại hắn không để ý đồ vật bên trong nhẫn mà chỉ thu Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đã gãy thành hai đoạn vào tay.
Thật ra bản thân Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao được chế tạo phỏng theo Hải Thần Kích, dù chỉ xuất ra một phần uy lực nhỏ cũng đã không phải loại binh khí tầm thường có thể sánh được. Nếu như không phải Bạch Nhạc có Côn Ngô Kiếm thì hắn có mạnh đến mấy cũng khó có khả năng chém đứt được nó.
Bảo vật như thế này dẫu cho bị chém đứt vẫn có giá trị không hề nhỏ.
Hơn nữa, chỉ cần cân nhắc kỹ một chút là có thể từ đó nhìn ra một ít huyền cơ của Hải Thần Kích, đáng giá biết bao.
Vả lại, tất cả người trên Duyễn Châu đều biết Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao là của Mâu Kình Thần. Nếu bây giờ rút nó ra, không còn nghi ngờ gì là minh chứng cho việc Mâu Kình Thần đã chết.
Bạch Nhạc nhìn thoáng qua rồi trực tiếp cất Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đã gãy vào trong nhẫn.
- Việc Mâu Kình Thần đã chết không thể gạt được người khác, ta chắc chắn sẽ xử lý gọn gàng trước khi Đông Hải Tiên Đảo kịp phát hiện ra.
Bạch Nhạc nhìn Tô Nhan, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Nhan, ngươi dẫn Tiêu sư đệ về Thanh Châu ngay đi, tuyên bố với bên ngoài là ta bị Mâu Kình Thần làm bị thương nặng, đang bế quan chữa thương!
- Vâng.
Nhắc tới chính sự, Tô Nhan lập tức nghiêm túc, vội đồng ý.
Tiêu Hành Nhất nhìn Bạch Nhạc, hỏi:
- Bạch sư huynh, vậy còn huynh?
- Ta à?
Bạch Nhạc nhếch miệng nở một nụ cười rạng rỡ, nhẹ giọng nói:
- Tất nhiên ta sẽ về Duyễn Châu, Mâu Kình Thần không thể chết dưới kiếm của ta được, hắn ta chỉ có thể chết ở trong tay Yến Bắc Thần.
Bạch Nhạc nhả ra hai chữ:
- Thiên Cơ.
Gần như là trong nháy mắt, ngay trước mặt của Tiêu Hành Nhất, gương mặt của Bạch Nhạc đã thay đổi. Chỉ trong khoảnh khắc, dường như hắn đã biến thành một dáng vẻ khác, cả người lộ ra một khí chất phóng khoáng tùy ý.
Yến Bắc Thần.
Tiêu Hành Nhất thấy Bạch Nhạc như vậy liền hiểu ra, đây chính là nguồn gốc của Yến Bắc Thần. Bất kể là dáng dấp hay là khí chất đều nảy sinh sự biến hóa nghiêng trời lệch đất trong nháy mắt, khó trách đến nay không ai có thể tin được Bạch Nhạc và Yến Bắc Thần là cùng một người.
Nếu không phải chính mắt thấy, hắn có suy nghĩ nát óc cũng không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Nhạc không nói thêm điều gì, sắp xếp xong thì thoắt một cái đã vào trong rừng, không còn tăm hơi.
....
Uỳnh!!!
Một tiếng vang thật lớn phát ra, cả nhà trọ nháy mắt hóa thành bột phấn. Tất cả người bên trong nhà trọ bao gồm chưởng quầy, tiểu nhị và không ít khách trọ đều chung số phận biến thành bột phấn với nhà trọ.
Nguyệt Lâm Tiên cầm Mệnh Phù trong tay, đột nhiên sắc mặt ông ta trở nên cực kỳ khó coi, toàn thân tỏa ra uy áp khủng khiếp khiến cho không gian xung quanh nhà trọ như hóa thành một vùng đất chết.
- Lão tổ, xảy ra chuyện gì?
Hai trưởng lão của Đông Hải Tiên Đảo đứng bên cạnh cũng cảm nhận được sự dao động kinh khủng đang lao đến bằng tốc độ nhanh nhất.
Có người tinh mắt liếc sang phía Mệnh Phù trên tay Nguyệt Lâm Tiên, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ kém:
- Lão tổ, Kình Thần hắn...?
Nguyệt Lâm Tiên đột ngột ngẩng đầu, trong mắt ông ta hiện lên sát khí mãnh liệt:
- Điều tra cho ta, Kình Thần bây giờ ở đâu, gần đây có xảy ra xung đột với ai!
- Vâng.
Lúc này trưởng lão kia mới đáp lại mệnh lệnh, vội vàng lùi xuống.
Nguyệt Lâm Tiên nhắm hờ mắt, trong đầu ông ta cũng hiện lên vô số suy nghĩ.
Lấy thực lực của Mâu Kình Thần, người có thể giết chết hắn trên toàn bộ Duyễn Châu chỉ sợ là không quá mười ngón tay. Nguyệt Lâm Tiên lượt qua những người này trong đầu một lần, ông ta vẫn không thể nghĩ ra trong số họ thì kẻ nào có lý do để ra tay với Mâu Kình Thần.
- Cho dù là ai, lão phu cũng sẽ tìm ra ngươi, rồi chém thành muôn mảnh!!!
...
Bạch Nhạc thay một bộ áo xanh, thay luôn cả Huyết Ảnh Ngoa, tất cả vết tích thuộc về hắn đều bị xóa đi.
Lúc này Bạch Nhạc mới nhàn nhã mở nhẫn của Mâu Kình Thần ra xem.
Nhẫn của Mâu Kình Thần so với người khác có vẻ rất gọn gàng.
Bên trong không có nhiều đồ vật linh tinh, thậm chí ngay cả linh thạch cũng chỉ có vẻn vẹn mấy trăm viên thượng phẩm, những thứ tạp nham khác đều không có.