Cho dù là phương pháp tu hành Bạch Cốt Thần Giáo hay là công pháp tu hành Đông Hải Tiên Đảo cũng không có.
Nếu dùng tài phú để tính thì vị Mâu Kình Thần này quá ư là có lỗi với bốn chữ ‘thiên kiêu' vô song’ này. Chưa nói đến phủ chủ Duyễn Châu Chu Đông Dương, so với cao thủ Linh Phủ Cảnh lợi hại tí thì hắn ta còn không sánh nổi!!!
Nhưng chỉ cần tưởng tượng, Bạch Nhạc đã thấy sảng khoái.
Rất đơn giản, Mâu Kình Thần là đệ tử chân truyền của Đông Hải Tiên Đảo, hơn nữa địa vị của hắn ta rất cao, quả thực có thể nói là chỉ dưới mỗi lão tổ Nguyệt Lâm Tiên. Đối với toàn bộ tài sản trong tông môn, hắn ta được phép ‘ta cần ta cứ lấy'’, bản thân chỉ cần cầm theo một ít đồ dùng hằng ngày là đủ, đương nhiên không cần phải tích trữ tiền tài làm gì.
Điều này khiến Bạch Nhạc vốn còn mong sẽ kiếm được một món tiền lớn không khỏi thấy thất vọng.
Chẳng qua trừ việc ngoài ý muốn này thì vẫn có một thứ khiến Bạch Nhạc cực kỳ hứng thú.
Đó là một khối lệnh bài khắc một tòa Thiên Cung hoa lệ ẩn trong mây mù, trên lệnh bài không có chữ gì, càng không có gì thể hiện rõ đây là gì.
Nhưng chất liệu của lệnh bài rất đặc biệt, cầm trong tay chỉ thấy lạnh như băng, dường như lạnh vào tận linh hồn.
Bạch Nhạc theo bản năng cảm giác được khối lệnh bài này có thể đang cất giấu bí mật nào đó, chỉ là nhất thời hắn chưa có manh mối gì.
Bạch Nhạc lắc đầu, cất lệnh bài vào trong nhẫn trữ vật, lúc này hắn mới tiện tay thu lại nhẫn.
Bạch Nhạc lấy lại tinh thần, lúc ra khỏi rừng hắn lại trở thành Yến Bắc Thần - truyền nhân của Ma Quân mạnh mẽ kia.
Hắn thầm nghĩ trong đầu, cả người đột nhiên hóa thành một vệt cầu vồng bay thẳng đến Duyễn Châu Thành.
Chuyện hắn giết Mâu Kình Thần không thể che giấu được, hơn nữa hắn cũng không muốn che giấu.
Ngược lại, chuyện Mâu Kình Thần chết thì cứ coi như là kết quả trong cuộc chiến tái xuất của truyền nhân Ma Quân hắn đây, như vậy hiệu quả sẽ càng thêm chấn động.
Cục diện ở Duyễn Châu còn chưa đủ loạn, bây giờ manh mối mà Bạch Nhạc nắm giữ rất khó giải thích, thậm chí ngay cả điều cơ bản nhất là tìm được Vân Mộng Chân còn chưa chắc làm nổi.
Trong tình huống đó, cách tốt nhất chính là tự đứng ra để làm khuấy đảo cục diện.
Lấy thân phận truyền nhân Thông Thiên Ma Quân cộng với chiến tích giết được Mâu Kình Thần cũng đã đủ.
Còn sau đó nên làm như thế nào thì chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó vậy.
Duyễn Châu Thành.
Vào buổi tối, thanh niên cả người vận tử kim bào mang theo mười mấy hộ vệ, lững thững bước vào phủ thành chủ.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi không đến nửa canh giờ, đã hoàn toàn khống chế phủ thành chủ, mười mấy hộ vệ theo hắn tới, ai nấy đều cực kỳ giỏi giang, cho dù là nội chính hay là tạp vụ, xử lý đều cực kỳ gọn gàng.
Một lát sau, thống lĩnh dẫn đầu hộ vệ chậm rãi đi tới bên cạnh thanh niên, khẽ hồi báo.
- Điện hạ, tất cả lực lượng của Duyễn Châu Thành đều đã bị khống chế, còn đơn giản hơn so với trong dự đoán nhiều, cũng không có dấu tích cho thấy bất kỳ thế lực nào nhúng tay vào phủ thành chủ.
Thanh niên hơi nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ giễu cợt, nhởn nhơ nói:
- Đây là xem thường vị thành chủ này biết bao nhiêu, thậm chí ngay cả một tông môn muốn nhúng tay cũng không có nữa, chậc...
- Cho dù trước đây có thế nào, từ giờ trở đi đã không giống nữa, bởi vì ngài đã tới.
Khóe miệng thanh niên lộ ra nụ cười tươi rói, hài lòng gật đầu:
- Nói không sai, trước tiên hãy xử lý chuyện của Duyễn Châu Thành cho ổn đã, dau đó sai người mang thiệp mời phát tới các tông môn ở Duyễn Châu, nói cho bọn họ biết... bản vương tới rồi!
Thất hoàng tử của Vương triều Đại Càn, Ngô Văn Uyên.
Một cái tên cực kỳ nho nhã, nhưng trên thực tế, vị thất hoàng tử này trước nay đều là đại diện cho máu lạnh vô tình. Nếu xếp tên của toàn bộ hoàng tử của Vương triều Đại Càn, vị thất hoàng tử này e là cũng nằm trong ba vị trí đầu tiên.
Cho dù là thế lực sau lưng hay là thực lực mạnh mẽ của bản thân, cùng với tính cách tàn nhẫn, quả quyết. Tất cả đều đủ để khiến hắn trở thành ứng cử viên đáng gờm nhất cho ngôi vị hoàng đế.
Nhưng một ứng cử viên cho vị trí hoàng vị ấy lại từ bỏ cơ hội ở lại vương thành, mà chủ động đi đến Duyễn Châu Thành, làm một phủ chủ Duyễn Châu. Ý vị trong đó quả là đáng giá để người ta nghiền ngẫm!!!
Chuyện trên đời này, âu cũng là trùng hợp như thế.
Cùng với lúc Ngô Văn Uyên dẫn người vào Duyễn Châu Thành thì Bạch Nhạc cũng vừa về tới đó.
Bạch Nhạc lấy thân phận Yến Bắc Thần, cho nên hắn cũng không cần ở ẩn, mà là một lần nghênh ngang trở về.
Dưới ánh trăng, trong màn đêm.
Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao gãy lìa bất thình lình bị Bạch Nhạc tàn nhẫn đâm vào trên tường thành, thậm chí nó còn để lại một hàng chữ trên đó – Kẻ giết người, Yến Bắc Thần.
Nhưng phách lối nhất chính là, sau khi làm xong tất cả việc này, Bạch Nhạc thậm chí cũng không có ý bỏ đi, mà hắn cứ thong thả đạp trên thanh Tam Lưỡng Nhận Trên Đao găm vào tường thành, chờ những người khác tới.
Cho dù là trong đêm, nhưng động tĩnh gây ra thực sự quá lớn, khiến cho toàn bộ Duyễn Châu Thành cũng theo đó sôi trào.