Bạch Nhạc liếc nhìn đám người, phát hiện đã tụ tập đông đủ, lúc này hắn mới thong thả nói:
- Nghe nói đại hội Đạo môn sắp bắt đầu, Yến mỗ đến Duyễn Châu là vì muốn gặp những người được gọi là thiên tài này. Thiên tài số một Đông Hải, Mâu Kình Thần, cũng không hơn không kém gì.
- Còn nữa, mạng Vân Mộng Chân là của ta, ai dám ra tay với nàng, ta sẽ chặt tay hắn!
Vừa dứt lời, một cỗ sát ý đáng sợ đột nhiên xuất hiện trên người Bạch Nhạc, hắn lạnh lùng nói:
- Đông Hải Tiên Đảo dám thông đồng với Bạch Cốt Thần Giáo tấn công Vân Mộng Chân, ta sẽ giết Mâu Kình Thần trước. Ta không thể giết được mấy lão già kia, nhưng những người được gọi là thiên tài đến từ các môn phái đó, cẩn thận một chút, kẻ nào dám ngoi đầu lên, ta sẽ giết kẻ đó.
- Cho dù là Thanh Châu hay Duyễn Châu, ở nơi Yến mỗ đặt chân đến, những người khác có tư cách gì mà tự xưng là thiên tài?!
Những lời này thật quá ngang tàng tất cả mọi người có mặt ở đây đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Đây là muốn lấy một người chèn ép tất cả thiên tài ở Duyễn Châu sao?!
Cho dù ngươi có là truyền nhân của Thông Thiên Ma Quân, kiêu ngạo như vậy cũng quá đáng quá rồi!
Ngô Văn Uyên nhướng mày, cười lạnh nói:
- Yến Bắc Thần, uy phong ngươi cũng thật lớn! Ngươi còn chẳng lọt nổi vào mắt xanh của những thiên tài Duyễn Châu thì làm sao mà giết họ đây? Ngươi có gan thì đi khiêu chiến với Đạo Lăng Thánh Nữ, nếu có thể đánh bại Đạo Lăng Thánh Nữ thì hãy đến đây khoác lác lần nữa cũng không muộn.
- Ngô phủ chủ, ngươi không cần phải khích ta, ta đã nói rồi, mạng Vân Mộng Chân là của ta, một ngày nào đó, ta sẽ tự đi tìm nàng để lấy.
Bạch Nhạc nhếch mép khinh thường:
- Mặc dù Mâu Kình Thần là một phế vật, nhưng hắn có một câu nói không sai...
- Thiên tài vô song, trên đời này vốn không nên có nhiều thiên tài như vậy!
- Càn rỡ!
Ngô Văn Uyên hừ lạnh một tiếng, chân cũng không bước ra một bước mà đưa tay đấm một quyền về phía Bạch Nhạc.
Về công về tư, Yến Bắc Thần không có lý do gì để không hành động, cho dù bản thân có là truyền nhân Ma Quân nổi tiếng cỡ nào đi chăng nữa, thì hắn ta cũng phải ra tay để xem cân lượng của đối phương đến đâu.
Một quyền này vừa đấm ra, trong nháy mắt liền có một con Kim Long gào thét bay ra theo, lao thẳng tới mặt Bạch Nhạc.
Thân là hoàng tử của Vương triều Đại Càn, trong người Ngô Văn Uyên chảy dòng máu hoàng tộc thuần khiết nhất, một khi sức mạnh của huyết mạch được thúc phát ra thì nó sẽ vô cùng khó lường, uy thế không dưới thần thông chút nào.
Quyền thế cực kỳ đơn giản, nhưng sự vương giả bá đạo lại bộc lộ khắp nơi.
Một quyền này giáng xuống, ngay cả Bạch Nhạc cũng cảm thấy có chút áp lực, trong phút chốc, sức mạnh của Thông Thiên Ma Thể được Bạch Nhạc phát huy một cách hoàn mỹ, ngang nhiên đón nhận một quyền đang lao tới.
Bùm!!!
Trong khoảnh khắc, nắm đấm của hai người va chạm vào nhau trên không trung, khi vừa tiếp xúc với nhau, hình bóng của Kim Long trực tiếp bị đánh tan.
Chỉ nghe một tiếng ầm ầm vang lên, Bạch Nhạc cùng Ngô Văn Uyên đồng thời bay ngược ra, Bạch Nhạc đạp trên tường thành, tạo ra một vết nứt trên đó, Ngô Văn Uyên cũng từ trên không bị đánh bay xuống đất, đập người trên mặt đất tạo thành một cái hố to.
Trong trận đấu chớp nhoáng này, cả hai đã ngang tài ngang sức.
Giờ phút này, cả Bạch Nhạc và Ngô Văn Uyên trong lòng đều có chút kiêng kỵ.
Lần giao thủ này thực ra chỉ là để dò xét, không có ai cố gắng hết sức, thế nhưng kết quả đều nằm ngoài dự đoán của hai người.
Ngô Văn Uyên vận dụng sức mạnh của huyết mạch, mà Bạch Nhạc cũng vận dụng Thông Thiên Ma Thể.
Cho dù chỉ lấy sức mạnh cơ bắp mà nói thì sức mạnh mà hai người bộc phát ra đủ để giết chết những cường giả sơ kỳ của Tinh Cung Cảnh.
- Tốt, thực lực mạnh mẽ, xem ra Yến mỗ ta đã đánh giá thấp ngươi.
Nhìn thoáng qua Ngô Văn Uyên, Bạch nhạc cười lớn:
- Quả nhiên so với tên Chu Đông Dương rác rưởi kia thì ngươi mạnh hơn rất nhiều, nhưng hôm nay không phải cơ hội, ngày sau, chúng ta tự sẽ có cơ hội giao thủ lần nữa. Ngô phủ chủ, cáo từ.
Lời vừa nói ra, Bạch Nhạc đột nhiên đạp mạnh lên tường thành, lập tức kích hoạt sức mạnh của Huyết Ảnh Ngoa, trong phút chốc hắn hóa thành một vệt huyết ảnh, trực tiếp biến mất vào màn đêm.
Nhìn về phía Bạch Nhạc rời đi, sắc mặt Ngô Văn Uyên hơi xấu, nhưng cuối cùng cũng không có đuổi theo.
Một là do có Huyết Ảnh Ngoa, hắn không đuổi theo kịp.
Nhưng quan trọng hơn, như Yến Bắc Thần đã nói, bây giờ không phải là cơ hội để đánh nhau.
Ngô Văn Uyên thân là phủ chủ tân nhiệm của Duyễn Châu, để lộ ra một ít thực lực như vậy là đủ rồi, cũng không có lý do gì để ra mặt thay cho Đông Hải Tiên Đảo.
Trên thực tế, bỏ đi những nhân tố khác không đề cập tới, hắn thậm chí còn cảm thấy vui mừng khi thấy Mâu Kình Thần chết.
Về việc Bạch Nhạc đã đắc tội chết với Đông Hải Tiên Đảo, đó cũng chỉ là việc riêng của Bạch Nhạc, không liên quan gì đến hắn.
Thấy rõ điều này, hắn tự nhiên sẽ không liều mạng đánh nhau với Yến Bắc Thần.