Bạch Nhạc trà trộn ở trong đám người này, không có lộ ra chút chói mắt nào, ngay cả một số người rất quen thuộc với Bạch Nhạc có lẽ cũng không thể phân biệt được ai là hắn trong đám người này.
Theo sự tăng lên của thần hồn, hiệu quả của Thiên Cơ Biến cũng ngày càng tăng, bây giờ ngay cả Tinh Hải Lão Tổ cũng sẽ không phát hiện được dị thường.
Người thanh niên bên cạnh chạm vào cánh tay Bạch Nhạc, nói nhỏ:
- Vân huynh, nhìn thấy không? Người của Quỷ Diễm Tông cũng tới, người ở giữa bọn họ chính là Thiếu tông Chung Diễm. Lần này náo nhiệt quá chừng!!!
Thanh niên này là một Ma Tu rất thú vị mà Bạch Nhạc gặp được mấy ngày nay, tên là Trần Minh Dương, tu vi không cao, chỉ ở giai đoạn Linh Phủ trung kỳ, nhưng lại vô cùng nhiều chuyện, chuyện của các tông môn lớn nhỏ ở khắp cả Duyễn Châu này đều biết rất rõ, tự xưng là Bách Sự Thông.
Còn việc gọi Bạch Nhạc là Vân huynh, là do Bạch Nhạc thuận miệng đặt cho mình một cái tên là Vân Nhạc.
Những người quen thuộc với Bạch Nhạc, hoặc đã đoán được thân phận của hắn dĩ nhiên sẽ rất dễ sinh ra liên tưởng, nhưng đối với những người xa lạ, từ cái tên này mà có thể nghĩ ra quá nhiều thì thực sự có chút hão huyền.
Theo tầm mắt của Trần Minh Dương, Bạch Nhạc thoáng nhìn thấy Thiếu tông của Quỷ Diễm Tông, hắn ta mặc một bộ y phục màu trắng xanh đan xen hoa phục, bên hông thắt một thanh kiếm, trên mặt luôn có vẻ tươi cười, cả người lộ ra một loại tà khí, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Quan trọng nhất là Chung Diễm này cũng có thực lực của Tinh Cung Cảnh, chỉ cần nhìn thoáng qua là Bạch Nhạc đã có thể cảm nhận được thực lực của đối phương, e là những Tinh Cung Cảnh bình thường không thể sánh được.
Bạch Nhạc ở trong đám người thản nhiên hỏi, không lo bị chú ý:
- Chung Diễm này rất lợi hại à?
- Rất lợi hại đấy!
Trần Minh Dương gật gù, đắc ý giải thích:
- Mặc dù thế lực của Quỷ Diễm Tông không bằng Bạch Cốt Thần Giáo, nhưng đó chỉ là do Quỷ Diễm Tông không có cường giả Tinh Hải Cảnh mà thôi, Chung Diễm này từ nhỏ đã được ca tụng là thiên tài, được nói là người có khả năng bước vào Tinh Hải Cảnh nhất của Quỷ Diễm Tông.
- Hơn nữa, Chung Diễm đã sớm bước vào giai đoạn trung kỳ của Tinh Cung Cảnh. Chỉ là do Quỷ Diễm Tông có danh tiếng rất xấu, lại ít khi lộ diện, nên danh tiếng của hắn ta mới không hiển hách. Thực tế nếu thực sự ra tay, ngay cả Mâu Kình Thần cũng chưa chắc dám nói mình sẽ thắng.
Nhắc đến Mâu Kình Thần, Trần Minh Dương lắc đầu, có chút thổn thức:
- Thật đáng tiếc, ta vẫn luôn mong chờ Mâu Kình Thần và Chung Diễm sẽ đấu với nhau một trận, nhưng không ngờ Mâu Kình Thần cứ thế bị giết chết rồi... Chà chà!!!
Bạch Nhạc không quan tâm đến những câu chuyện về Chung Diễm, nhưng Chung Diễm đã thu hút sự chú ý của Bạch Nhạc, lần này khi Quảng Hàn Thiên Cung được mở ra, Chung Diễm này có thể là một trong những đối thủ khó nhằn nhất của hắn.
- Nhiều cao thủ chạy đến Đông Hải như vậy, lần này, khi Quảng Hàn Thiên Cung được mở ra ắt sẽ là một cuộc chiến bi thảm, không biết có bao nhiêu người sẽ đạt được điều họ muốn.
Bạch Nhạc lắc đầu, nói:
- Ai thèm quan tâm chứ?
Trần Minh Dương không để ý, nói tiếp:
- Cơ duyên bày ra trước mặt như vậy, ngay cả loại người nhỏ bé như ta và huynh còn bị thu hút, chớ đừng nói đến những thiên tài chân chính kia, cho dù có chết trong đó, ta cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.
Bạch Nhạc cười ha ha một tiếng, gật đầu phụ họa:
- Trần huynh nói rất đúng!!!
- Nói mới nhớ, thật ra lần này, người mà ta muốn gặp nhất, ngoài Đạo Lăng Thánh Nữ thì chính là tên truyền nhân Ma Quân Yến Bắc Thần kia.
Trần Minh Dương cười xong lại nói:
- Mâu Kình Thần là một thiên tài, thế nhưng muốn giết liền giết, hơn nữa còn chặt đứt Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao... Chậc chậc chậc, loại người tàn nhẫn như vậy thực sự rất tuyệt vời!!!
Bạch Nhạc khẽ cười một cái, xem thường đáp:
- Chỉ là một cái lỗ mũi một cái miệng thôi, có gì đặc biệt hơn người?!
- Vân huynh, ta phát hiện huynh còn lạc quan hơn ta nữa.
Trần Minh Dương bật cười, tiếp lời:
- Tuy nhiên, lần này ta không nghĩ Yến Bắc Thần sẽ dám đến. Cho dù không có Tinh Hải Lão Tổ ra tay, nhưng lại có Đạo Lăng Thánh Nữ ở đó, nếu hắn dám xuất hiện cũng không chiếm được chỗ tốt nào.
Nói đến đây, Bạch Nhạc không khỏi im lặng một hồi.
Thật ra lần này tới Đông Hải, đây là điều mà hắn lo lắng nhất.
Đối mặt với người khác, dù có nguy hiểm đến mấy Bạch Nhạc cũng không quan tâm, nhưng khi đối mặt với Vân Mộng Chân... Nếu kiếm của Vân Mộng Chân thực sự chém tới, hắn phải làm sao đây
Bạch Nhạc im lặng một lát, rồi tự nói với mình:
- Cái gì nên đối mặt thì cuối cùng vẫn là phải đối mặt.
...
Mấy ngày sau, Bạch Nhạc lần lượt gặp rất nhiều người quen.
Mới rời khỏi Đông Hải không bao lâu, đệ tử các môn phái lại tụ họp trở về, thậm chí còn có một số trưởng lão Tinh Cung Cảnh cũng theo đó mà đến, họ muốn đến đây kiếm một chén canh.
Những người này cũng không hoàn toàn vì báo vật và truyền thừa của Quảng Hàn Thiên Cung mà tới đây, đối với bọn họ mà nói, vốn dĩ không có ý muốn đi tranh đoạt báo vật hay truyền thừa gì đó, chỉ cần có thể tiến vào Quảng Hàn Thiên Cung dù là ở phía ngoài thì cũng có thể lấy được một ít chỗ tốt.