Ngoại trừ những người bên ngoài, Bạch Nhạc cũng đã thấy được người của Linh Tê Kiếm Tông.
Đều là Huyền cấp tông môn, đối mặt với loại cơ duyên này, Linh Tê Kiếm Tông tự nhiên sẽ không bỏ qua, nhưng sau khi Bạch Nhạc rời đi, lai lịch của Linh Tê Kiếm Tông quả thực kém hơn một chút, lần này đi tổng cộng chỉ có năm người.
Khổng Từ là người dẫn đội, hiện tại Khổng Từ cũng đã thành công bước vào Tinh Cung Cảnh, mặc dù còn lâu mới có thể so sánh với thiên tài như Mâu Kình Thần hay là Nhậm Bách Đào, nhưng có Tinh Cung Cảnh làm chỗ dựa nên cũng không tính là quá yếu.
Trong trường hợp này, Bạch Nhạc đương nhiên sẽ không đi chào hỏi bọn họ, coi như là không nhìn thấy.
Ngay sau đó, hầu như tất cả các thuyền xung quanh Đông Hải đều được đưa qua.
Rốt cuộc lần này đi tới Đông Hải không phải để tham gia khảo hạch Tông môn, Đông Hải cũng sẽ không phái thuyền lớn tới đón, nếu người của các môn phái muốn ra ngoài biển tìm Quảng Hàn Thiên Cung, họ chỉ có thể trực tiếp tìm thuyền để giải quyết vấn đề.
Kết quả là khu vực xung quanh Đông Hải trở nên vô cùng sôi động, xuất hiện vô số tàu thuyền lớn nhỏ.
Đám người Bạch Nhạc chỉ là những tán tu không có lai lịch, đương nhiên chỉ có thể ở trên một chiếc thuyền nhỏ, ngoài Bạch Nhạc và Trần Minh Dương ra, còn có một ít tán tu cũng chen chúc trên chiếc thuyền này, mấy người này tu vi không tính là cao, nhưng trong đó lại có một nữ nhân có vài phần tư sắc, thỉnh thoảng sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Nữ nhân độc thân xinh đẹp có vẻ không được mạnh mẽ cho lắm, nên việc bị người khác ngấp nghé là điều khó tránh khỏi.
Chỉ là Bạch Nhạc không giống như những người khác, hắn có thể dễ dàng ngửi thấy một luồng khí tức nguy hiểm từ nữ nhân kia, tuy rằng thực lực của nữ nhân này chỉ ở Linh Phủ hậu kỳ, nhưng rõ ràng trên tay nàng ta đã có hơn một sinh mạng, bề ngoài được che giấu bởi sự yếu đuối. Nhưng bên trong chính là một trái tim vô cùng tàn nhẫn.
Bạch Nhạc lắc đầu, không nhắc nhở người khác, hắn ung dung ngồi trên thuyền ra khơi, ngược lại có vẻ vô cùng thoải mái.
Trần Minh Dương nghiêng người về phía Bạch Nhạc, lấy ra một bình rượu từ trong túi trữ vật, đưa cho Bạch Nhạc, hỏi:
- Vân huynh đệ, huynh có muốn một bình rượu không?
- Chèo thuyền du ngoạn trên biển nên có rượu ngon làm bạn mới phải.
Bạch Nhạc bật cười, nhưng cũng không từ chối, hắn đưa tay nhận lấy bình rượu.
Trần Minh Dương lại lấy ra thêm một bình rượu, rồi cụng vào bình rượu của Bạch Nhạc, trêu ghẹo:
- Vân huynh đệ, không nhìn ra huynh còn có thể ngâm thơ không đứng đắn đấy!!!
Bạch Nhạc cười khẽ, hắn uống một ngụm rượu, thản nhiên đáp:
- Thơ cợt nhả là rượu dở, nhưng cũng hợp.
Trần Minh Dương bất mãn, ngay lập tức phản bác:
- Cái gì?! Thơ của huynh là thơ không đứng đắn, còn rượu của ta là độc môn bí chế ủ lâu năm mới ra thành rượu ngon, làm sao có thể là rượu dở?
Bạch Nhạc bật cười, lắc đầu nói:
- Rượu của huynh nếu không có pha thêm nước, ta sẽ coi như là rượu ngon.
- ...
Trần Minh Dương nghe thấy lời của Bạch Nhạc thì lập tức líu lưỡi:
- Không nhìn ra, huynh ngay cả chuyện trộn nước vào rượu cũng biết, ta nói huynh nghe, ta, Bách Sự Thông đã tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị người ta nhận ra đấy.
Bạch Nhạc lắc đầu, không nói gì.
Bản thân Trần Minh Dương là một tán tu, mặc dù danh xưng là Bách Sự Thông, nhưng trên thực tế, hầu hết những người mà hắn tiếp xúc đều là những nhân vật nhỏ, làm sao những người đó có thể phân biệt được rượu ngon hay dở được?!
Khi đặt chân vào con đường tu luyện, từ lâu họ không còn quan tâm đến những chuyện vặt vãnh nữa.
Nhưng Bạch Nhạc thì khác, khi còn bé là người được sủng ái nhất trong Bạch gia, tuy rằng chịu khổ mấy năm trong Linh Tê Kiếm Tông, nhưng khi rời đi thì hắn lại có một bộ dáng khác.
Dù là ở Thất Tinh Tông trở về, những người mà Bạch Nhạc tiếp xúc đều là những thiên tài kiệt xuất, những người này làm sao có thể làm loại chuyện như pha nước vào rượu.
- Này, Bách Sự Thông, lấy rượu ra chia cho chúng ta đi, hai người các ngươi có thể uống rượu thì không thể để mọi người ngồi nhìn được nhỉ?
Nhìn Bạch Nhạc và Trần Minh Dương uống rượu, những người khác không khỏi có chút ghen tị, ngay lập tức liền có người nhảy ra, mở miệng đòi hỏi.
- Uống cũng vui mà!!!
Trần Minh Dương xoay người nở nụ cười, nói:
- Ta thì chuyện nào cũng có quy tắc, làm gì có chuyện tốt như thế, ta chỉ có đủ rượu để ta uống thôi.
- Bách Sự Thông, lấy hết rượu ra đi, bộ chúng ta mua không nổi à?
- Vậy coi như xin lỗi!
Trần Minh Dương chắp tay, gật gù đắc ý:
- Ta nào có nhiều rượu như vậy, nếu cho các ngươi, khi gặp lại người xưa có chuyện để nói, ta lại không có rượu thì thật là không hay.
Mắt thấy nói chuyện nãy giờ đều vô nghĩa, lập tức có người lên tiếng uy hiếp:
- Bách Sự Thông, ngươi đừng có gây sự, nơi này biển rộng mênh mông như vậy, ném ngươi xuống dưới thì sẽ không có ai vớt xác ngươi được đâu.