Trần Minh Dương khẽ nheo mắt, lập tức chế nhạo:
- Ta, Bách Sự Thông, lăn lộn ở Duyễn Châu nhiều năm như vậy, các ngươi có nghe nói ta bị uy hiếp bao giờ chưa? Muốn uống rượu của ta thì phải tuân theo quy tắc của ta, nếu như bị ngươi uy hiếp dễ dàng đến như vậy, e là ta đã sớm chết cả trăm lần rồi.
Nghe đến đây, Bạch Nhạc có chút kinh ngạc.
Trước giờ chỉ nghe Trần Minh Dương khoe khoang, chứ thật ra Bạch Nhạc cũng không biết nhiều về Trần Minh Dương, nhưng bây giờ, xét về sự khí phách và độ tự tin này, xem ra thanh niên này còn lâu mới đơn giản như vẻ ngoài của hắn.
Tên kia còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đã bị những người xung quanh kéo lại.
Tên kia nheo mắt, tiếp tục nói:
- Bách Sự Thông, chúng ta có mỹ nữ, thế nào, ta đổi nữ nhân này lấy rượu của ngươi được không?
Vừa nói, tên kia vừa đưa tay chỉ về phía nữ nhân bên cạnh.
Câu nói đột ngột này khiến mọi người sững sờ, sau đó mọi người đều bật cười.
Nữ tử đang nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở mắt ra, nàng ta nhìn ngón tay trước mặt, lạnh lùng nói:
- Bỏ ngón tay của ngươi xuống đi!
- Ái chà, tính khí cũng kiêu căng phết, không biết sau khi bị lột sạch, ngươi còn có khí phách như vậy nữa hay không?
Sau khi cười mắng, tên nam nhân lập tức vươn tay túm lấy nữ tử.
Gần như cùng lúc đó, một luồng kiếm quang lóe lên, rất nhiều người còn không biết chuyện gì đang xảy ra, tay của tên kia đã bị chặt đứt, máu tươi phun ra, khắp nơi trên thuyền đều là máu, tên kia hét lên một tiếng rồi trực tiếp ngã xuống thuyền.
Quá nhanh!
Ánh kiếm lóe lên đó khiến Bạch Nhạc nhíu mày.
Mặc dù trước đó hắn đã đoán được đối phương không hề yếu, lại còn tàn nhẫn, nhưng khi chứng kiến một kiếm nhanh như vậy vẫn khiến Bạch Nhạc kinh ngạc.
Nhìn bề ngoài, một kiếm này có mấy phần giống với Ngu Kiếm, nhưng nếu để ý, sẽ thấy nó hoàn toàn khác với Ngu Kiếm, mà là một loại kiếm thuật cực kì cao siêu.
Biến cố đột ngột này thực sự khiến nhiều người kinh hãi.
Bây giờ trên thuyền ngoại trừ Bạch Nhạc và Trần Minh Dương, không ai dám nói mình có thể chặn được một kiếm như vậy.
Vốn tưởng là mỹ nữ yếu ớt có thể tùy ý bắt nạt, nhưng trong nháy mắt, nàng ta đã biến thành nữ ma đầu giết người không chớp mắt.
Nhìn thấy một kiếm này, ánh mắt Trần Minh Dương bỗng sáng lên, hắn ta thuận tay cầm lấy một bình rượu khác đưa qua:
- Vị mỹ nữ này, không biết xưng hô như thế nào, cùng nhau uống một chén rượu được không?
- Cút!
Nữ tử lạnh lùng phun ra chữ này, sau đó lập tức nhắm mắt lại lần nữa.
Đụng một cái đinh như vậy, Trần Minh Dương cũng không cảm thấy tức giận, nói tiếp:
- Đi ra bên ngoài sẽ có thêm nhiều bằng hữu tốt, nếu cô nương không muốn nói, ta đương nhiên sẽ không ép buộc, bình rượu này đưa cho cô nương xem như là quà gặp mặt.
Nhìn Trần Minh Dương thế này, Bạch Nhạc đột nhiên nghĩ đến Dương Bằng, hai người này quả thực là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nếu hai người họ gặp nhau, chắc chắn sẽ có rất nhiều tiếng nói chung.
Nhìn về phía nữ tử lạnh lùng, ai đó chợt nhớ ra điều gì, liền hét lớn:
- Nữ La Sát! Ngươi là La Sát Ẩn Tâm!
Bạch Nhạc còn chưa có phản ứng gì, ánh mắt Trần Minh Dương đột nhiên sáng lên:
- Thảo nào, chẳng trách, đáng lẽ ta phải nghĩ tới sớm hơn, một kiếm nhanh như vậy cũng chỉ có La Sát Ẩn Tâm mới làm được.
Thân phận bị bại lộ, Ẩn Tâm mở to mắt liếc nhìn mọi người:
- Nếu đã nhận ra thân phận của ta, các ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là tự mình nhảy khỏi thuyền, hoặc là... trở thành một cái xác và bị ta ném xuống.
- ...
Im lặng một lúc, đám người chung quanh đột nhiên nhảy hết xuống biển, tựa hồ sợ chậm một bước thì sẽ chọc giận nữ sát tinh này.
Chỉ có Bạch Nhạc và Trần Minh Dương là bất động.
Ánh mắt nàng từ từ đảo qua, Ẩn Tâm lạnh lùng nói:
- Cút!
Trần Minh Dương sờ sờ mũi, giải thích:
- Ẩn Tâm, ngươi làm như vậy thì coi sao được! Ít nhất vừa rồi ta đã nói chuyện giúp ngươi, phải không?
- Coong!
Trong khoảnh khắc, kiếm trong tay Ẩn Tâm đột nhiên tuốt ra khỏi vỏ, mờ ảo xuất hiện một vệt kiếm quang sáng ngời như tuyết.
Mí mắt của hắn ta nhảy lên, lần này ngay cả Trần Minh Dương cũng không dám nói chuyện nữa, lập tức bịch một cái nhảy xuống biển, nhưng một tay vẫn bám ở mạn thuyền, cẩn thận quan sát phản ứng của đối phương.
Giờ phút này, chỉ có Bạch Nhạc vẫn đang tự mình uống rượu, cho dù là đuổi người khác xuống thuyền hay là dọa Trần Minh Dương nhảy xuống thuyền, xem ra cũng không liên quan gì đến Bạch Nhạc.
Ẩn Tâm nhìn Bạch Nhạc chăm chú, thật không ngờ, nàng ta lại không nói nữa mà thu kiếm lại.
Bàn tay Trần Minh Dương bám trên mạn thuyền, bất mãn nói:
- Này, không công bằng! Ẩn Tâm, ngươi không thể đối xử khác biệt với hắn bởi vì trông hắn giống tiểu bạch kiểm được!!!
Trần Minh Dương vừa nói vừa muốn leo lên thuyền lần nữa, nhưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Ẩn Tâm, chỉ một cái liếc mắt đã khiến Trần Minh Dương xua tan ý định leo lên lần nữa.
- Này, nói chuyện với ta đi! Ngươi đừng đối xử khác biệt với hắn ta!