Trần Minh Dương tiếp tục nói nhảm với chính mình, Ẩn Tâm dường như cuối cùng cũng không kiên nhẫn, lúc này nàng ta mới khẽ nói:
- Ta đánh không lại hắn, vì vậy chỉ có thể để hắn ngồi đó.
- ...
Trần Minh Dương nghe rồi liền trợn tròn mắt.
Hắn ta đã nghĩ ra rất nhiều lý do, nhưng đây là điều duy nhất hắn ta không nghĩ đến.
Phải biết mặc dù La Sát Ẩn Tâm chưa bước chân vào Tinh Cung Cảnh, nhưng bản thân đã trở thành sát thủ lợi hại nhất, thậm chí còn có chiến tích vượt cấp giết chết cường giả Tinh Cung Cảnh, nên mới có thể nói có một câu đã dọa cho người khác nhao nhao nhảy xuống biển.
Nhưng chẳng phải Vân Nhạc đang ở giai đoạn trung kỳ của Linh Phủ Cảnh sao? Trần Minh Dương tuy rằng có thể nhìn ra đối phương có chút khác biệt, nhưng cũng không ngoa đến mức không cần ra tay lại có thể để cho Ẩn Tâm tự nhận bản thân đánh không lại chứ?
Bạch Nhạc uống một hớp rượu, ánh mắt rơi vào trên người Ẩn Tâm, tò mò hỏi:
- Ngươi biết ta là ai sao?
Ngoài dự liệu của hắn, Ẩn Tâm nói thẳng:
- Ta không biết, nhưng ta có thể thấy được ngươi dùng huyễn thuật che đậy khuôn mặt và hơi thở.
Một câu này đột nhiên làm Bạch Nhạc sửng sốt.
Từ lúc học được Thiên Cơ Biến cho đến nay, Bạch Nhạc luôn sử dụng cái này để chuyển đổi thân phận giữa Yến Bắc Thần và Bạch Nhạc, bây giờ khi bước chân vào Tinh Cung Cảnh, thần hồn của hắn đã được cải thiện rất nhiều, hắn tự hỏi cho dù là Tinh Hải Lão Tổ cũng chưa chắc có thể nhìn ra, thế nhưng lại bị Ẩn Tâm này trong nháy mắt nhìn thấu, Bạch Nhạc làm sao có thể không kinh ngạc.
Dường như đoán được suy nghĩ của Bạch Nhạc, Ẩn Tâm lại giải thích:
- Ta là sát thủ nên dĩ nhiên có thể cảm nhận được một số chi tiết mà người thường không thể phát hiện ra, nhưng nó không liên quan gì đến huyễn thuật của ngươi.
Bạch Nhạc khẽ vuốt cằm, có thể coi như là đồng ý chuyện này, khẽ hỏi:
- Cho nên, ngươi tới đây không phải vì Quảng Hàn Thiên Cung, mà là vì giết người?
- Đúng.
Ẩn Tâm trực tiếp thừa nhận, không hề che giấu.
- Giết ai?
Ẩn Tâm khép hờ mắt, thờ ơ đáp:
- Không thể trả lời.
Bạch Nhạc có thể cảm giác được đối phương thật sự không biết thân phận của mình, tuy nàng ta biết đánh không lại mình, nhưng cũng không sợ, không liên quan gì đến thực lực, chỉ liên quan đến tâm cảnh mà thôi.
Nói cách khác... đối phương không quan tâm đến sống chết một chút nào.
Chỉ khi buông bỏ sinh tử mới có thể kiểm soát sinh tử của người khác.
Một kẻ sát thủ như vậy, rất thú vị!
Còn có Trần Minh Dương dù đã nhảy xuống biển nhưng vẫn bám vào mạn thuyền không chịu buông, Ẩn Tâm cũng không có ý định cưỡng chế Trần Minh Dương rời đi.
Tuy rằng hắn ta nhìn như đang rất sợ hãi, nhưng thật ra Bạch Nhạc có thể cảm giác được hắn ta không có e ngại Ẩn Tâm chút nào, ít nhất là có lòng tin bảo mệnh.
Chỉ là một chiếc thuyền nhỏ, nhưng ba con người trên đó đều mang tâm tư khác nhau, cũng đều là những người không đơn giản, chuyến đi biển này... xem ra có chút thú vị!
Nghèo còn gặp cái eo, thuyền chậm còn gặp ngược gió!
Hiện tại cảm giác của Trần Minh Dương chính là như vậy, bị đuổi xuống biển, bấu vào mép thuyền đã đủ thảm rồi, lúc này mới đi được không bao lâu, lại gặp phải bão tố.
Những con thuyền lớn kia không sao cả, mặc dù có sóng gió nhưng không ảnh hưởng quá lớn, còn với những con thuyền nhỏ này, một cơn sóng qua đây, thân thuyền liền nhấp nhô theo đợt sóng, nếu như sóng gió quá lớn, thậm chí có thể sẽ lật úp.
Không vào Tinh Cung, không thể lăng không phi hành, ở trên biển vẫn sẽ có nguy hiểm trí mạng như cũ.
Bạch Nhạc không cần để ý, nhưng đối với Trần Minh Dương và Ẩn Tâm mà nói, khả năng là nguy cơ thật sự.
Mặc dù lúc này sóng gió do bão tố mang đến, còn chưa đạt tới tình trạng lật tung thuyền, nhưng đáng buồn chính là, Trần Minh Dương vẫn bị ngâm trong nước biển, vì bám vào mép thuyền nên thỉnh thoảng hắn bị nhấn chìm một cái, quả thực cực kỳ đáng thương.
Trần Minh Dương kêu gào ầm ĩ ở trong biển, nhưng hai người trên thuyền lại không nghe được cái gì, một người ngồi tựa ở trên thuyền uống rượu, một người thì ngay cả con mắt cũng chưa từng mở ra.
Oanh!
Đột nhiên trong bão táp, vang lên một tiếng động thật lớn, một đạo kiếm quang sáng như tuyết, nhanh như sấm sét xé rách mưa gió!
Trong nháy mắt, ba người liền bị thu hút tới.
Ở bên ngoài mấy trăm mét, có một chiếc thuyền lớn, giờ khắc này trên mạn thuyền, có một một bóng người, ngang nhiên cầm kiếm chém về phía thuyền lớn, dưới một kiếm này, đột nhiên thuyền lớn bị chém ra một khe hở khủng bố, các khoang nhỏ trên tàu bị nước vào, nhất thời làm cho cả thuyền lớn hỗn loạn tưng bừng.
Phải biết, trên thuyền lớn như vậy sẽ có không ít người, một khi thuyền thật sự bị chìm, hậu quả mang tới đơn giản là tai họa!
- Chung Diễm, chúng ta và Quỷ Diễm Tông ngươi không thù không oán, đột nhiên ngươi ra tay độc ác là đạo lý gì?
Trong khi nói chuyện, có hai lão giả trên thuyền bay ra, nổi giận đùng đùng mắng đối phương.
- Không thù không oán?
Chung Diễm cười lạnh một tiếng, lành nhạt nói:
- Tại sao lúc các ngươi ở Đông Hải Tiên Đảo đuổi giết đệ tử Quỷ Diễm Tông ta, không nói không thù không oán?