- Đó đã là chuyện quá khứ, Chung Diễm, mọi người chúng ta đều vì Quảng Hàn Thiên Cung mà đến, bây giờ đến cái bóng cũng chưa thấy được, lại tự mình đánh mình, chẳng phải thành trò cười sao.
Lão giả kia trầm giọng khuyên giải.
- Quảng Hàn Thiên Cung cái gì, còn không biết nó có thật hay không! Trước tiên giao mười vạn linh thạch ra đây, nếu như không đủ, thiếu một vạn ta sẽ chém một kiếm, các ngươi tự nhìn mà làm!
Chung Diễm dùng kiếm chỉ phía xa, khinh thường mở miệng nói.
- Chuyện làm ăn đánh cướp này không tồi!
Trần Minh Dương nhìn cảnh tượng này, ghé vào mạn thuyền, có chút hưng phấn mở miệng nói.
Ai cũng biết, Chung Diễm đang nhân lúc cháy nhà đi hôi của, lý do gì cũng chỉ là lấy cớ, mục đích cuối cùng chính là cướp sạch tài phú của những người này.
Nếu như dưới tình huống bình thường, một mình Chung Diễm thật sự không có biện pháp gì ép đối phương.
Nhưng khổ nỗi hôm nay lại ở trên Đông Hải, hơn nữa, còn đúng lúc gặp phải bão tố, chuyện này quá có lợi cho hắn.
Bạch Nhạc nhìn Chung Diễm, khóe miệng cũng không khỏi hiện lên nụ cười.
Trước đó đã cảm thấy gia hỏa này rất tà khí, bây giờ xem ra, quả nhiên là có tà.
Mặc dù một kiếm vừa rồi nhìn như hung ác, nhưng trên thực tế, Chung Diễm ra tay vẫn có đúng mực, tuy có ảnh hưởng, thế nhưng chỉ cần toàn lực cứu giúp, vẫn có thể giữ được thuyền lớn, nói cách khác, từ lúc vừa mới bắt đầu, mục đích của hắn không phải là giết người, mà là mượn cơ hội này cướp đoạt linh thạch.
Mặc dù bị Chung Diễm uy hiếp có chút uất ức, nhưng người ta ở thế mạnh, nên những người trên thuyền lớn cũng chỉ có thể bỏ tiền mua mệnh, không bao lâu sau, đã có người đưa ra đủ linh thạch!
Chung Diễm thoả mãn nhận lấy linh thạch, vừa quay đầu liền nhìn thấy thuyền của đám người Bạch Nhạc.
Thân hình Chung Diễm thoắt một cái, liền bay tới.
Sau khi đến gần, thấy rõ tình huống trên thuyền, cho dù là Chung Diễm cũng không khỏi nao nao:
- Ặc, ta, không phải ta đụng trúng người trong ngành chứ?
- Ngươi nói vậy, thì cứ coi như vậy là được.
Uống nốt những giọt rượu cuối cùng trong bình xong, Bạch Nhạc tùy ý ném bình rượu xuống biển, đồng thời quay đầu nói với Trần Minh Dương:
- Trần huynh, hết rượu rồi, hay là ngươi đưa ta hai bầu rượu đi, ta để ngươi lên thuyền ngồi một nén nhang?
“...”
Nghe thấy những lời này của Bạch Nhạc, không chỉ Trần Minh Dương, mà ngay cả khóe miệng Chung Diễm cũng không khỏi giật giật.
- Có chút thú vị, hắn muốn lấy rượu mua mạng, vậy các ngươi dự định lấy cái gì ra mua mạng?
- Một chiếc thuyền nhỏ như thế ngươi cũng không buông tha?
Trần Minh Dương nghe ra ý tứ trong lời nói của Chung Diễm, nhất thời trợn mắt hốc mồm nói.
- Thịt muỗi cũng là thịt!
Chung Diễm liếc mắt nhìn Trần Minh Dương, tùy ý mở miệng nói.
- Vậy ngươi tìm bọn hắn mà đòi, ta chỉ là một người cọ thuyền thôi, không thấy ta ngay cả lên thuyền cũng không được sao?
Trần Minh Dương nhất thời chỉ vào Bạch Nhạc và Ẩn Tâm mở miệng nói.
Gần như cùng lúc Trần Minh Dương nói chuyện, Bạch Nhạc cũng chỉ vào Trần Minh Dương lười biếng nói:
- Mặc kệ ngươi thu bao nhiêu linh thạch, đều do một mình hắn trả.
- Dựa vào cái gì chứ?
Trần Minh Dương nghe Bạch Nhạc nói xong, nhất thời hét lớn.
- Vậy ngươi cảm thấy, ngươi có thể đánh bại ai trong ba người chúng ta?
Bạch Nhạc buông tay một cái, tùy ý hỏi ngược lại.
“...”
Trần Minh Dương trố mắt nhìn ba người này, nhất thời bi thương không thôi, quả thực hận không thể khóc lớn một trận.
- Ba khối linh thạch!
Chung Diễm đưa ra ba đầu ngón tay, thản nhiên nói.
- Cộng thêm ba bình rượu ngon!
Bạch Nhạc liếc mắt nhìn Trần Minh Dương, bổ sung thêm.
“...”
- Đồng ý!
Trần Minh Dương gần như phun ra ba chữ này từ trong hàm răng, sau đó lập tức giãy dụa bò lên thuyền, cắn răng lấy từ trên người ra ba miếng linh thạch, cộng thêm ba bầu rượu.
Chung Diễm tiếp nhận linh thạch, lập tức mở bầu rượu ra uống một ngụm, mới chỉ uống một ngụm, đã trực tiếp đẩy Trần Minh Dương vừa mới bò lên thuyền xuống dưới.
- Ngươi làm gì vậy?
Thật vất vả mới bò lên được, lại bị ném xuống biển, Trần Minh Dương lập tức giận tím mặt, tư thế kia quả thực là muốn liều mạng với Chung Diễm.
- Rượu của ngươi pha nước à!
Chung Diễm liếc nhìn Trần Minh Dương, mở miệng nói.
“...”
Trong vòng một ngày, gặp phải hai tên đáng ghét nói rượu của hắn pha nước, thực sự khiến cho Trần Minh Dương có chút khóc không ra nước mắt.
- Đổi, ta đổi cho các ngươi!
Trần Minh Dương lại giãy dụa bò lên thuyền lần nữa, uất ức lấy ra ba bầu rượu khác.
Sau khi uống thử một ngụm, lúc này Chung Diễm mới thoả mãn gật đầu:
- Rượu ngon!
Trần Minh Dương thấy Bạch Nhạc và Chung Diễm đã cầm rượu uống, cũng ngượng ngùng cầm bầu rượu thứ ba, nhưng vừa mới đưa tay ra, đột nhiên trước mắt đã xuất hiện một luồng kiếm quang khủng bố, dọa cho Trần Minh Dương nhất thời rụt tay trở về.
- Ngươi làm cái gì vậy?
Trần Minh Dương trợn tròn hai mắt, tràn đầy oán giận nhìn về phía Ẩn Tâm.
- Đó là rượu của ta!
Ẩn Tâm không mở mắt, lạnh lùng đáp.
- Ngươi đâu có uống rượu!
- Ta có thể đổ!
Ẩn Tâm không để ý đến phản ứng của đối phương chút nào, nhàn nhạt đáp.
-... Các ngươi, các ngươi còn biết nói lý không?