Một câu nói, cộng với việc ném ra những chiếc nhẫn trữ vật, lập tức khiến cho đội ngũ trước đó tán loạn.
- Mọi người đừng nghe hắn nói bậy, giết hắn, chúng ta đều có thể lấy về đồ vật của mình, còn có thể chia đều bảo vật của hắn!
Lúc này Chung Diễm cao giọng la lên.
- Giết ta? Chung Diễm, ngươi không khỏi đánh giá quá cao mình đi, cho dù đuổi theo một đêm, chưa chắc các ngươi đã có thể đuổi theo ta, nhưng nếu đến trời sáng, hắc hắc!
Bạch Nhạc cười lạnh một tiếng, mở miệng uy hiếp nói.
Nếu như nói lúc đầu, người khác không biết vì sao đột nhiên họ khôi phục được một ít linh lực, nhưng bây giờ đuổi theo nửa ngày như thế, cũng đủ đủ để bọn họ suy nghĩ rõ ràng.
Hiện tại liều chết với Yến Bắc Thần không có lời!
Nếu thật sự đuổi đến trời sáng cũng không giết được Yến Bắc Thần, vậy khả năng cục diện sẽ đảo ngược lại, khi đó mới thực sự là muốn khóc cũng không kịp.
Nếu như vậy, chẳng bằng hiện tại thừa dịp hỗn loạn tùy tiện đoạt một chiếc nhẫn trữ vật bỏ chạy, thừa dịp một đêm này, trốn đi thật xa, tốt nhất là rời khỏi mảnh sa mạc hoang vu này, đến lúc đó cũng không cần lo lắng Yến Bắc Thần uy hiếp nữa.
Phải biết rằng, trừ Chung Diễm và Nhậm Bách Đào ra, thực lực các cường giả Tinh Cung Cảnh khác đều không kém nhiều, tài phú trong giới chỉ cũng sẽ không chênh lệch quá nhiều, cướp được một cái coi như hồi vốn, nhiều hơn một cái chính là có lời.
Nếu ai gặp may mắn, cướp được nhẫn trữ vật của Chung Diễm hoặc là Nhậm Bách Đào, vậy thì coi như kiếm bộn.
Dù sao hiện tại cũng loạn như vậy, sẽ không có ai nhận ra.
Vừa nghĩ đến đây, liền có người không nhịn được thoát ly đội ngũ chạy về phía Bạch Nhạc vừa ném ra nhẫn trữ vật.
Loại chuyện như vậy, chỉ sợ không có người mở đầu, chỉ cần có người thứ nhất, lập tức sẽ có người thứ hai, thứ ba!
Trong nháy mắt, đoàn người trước đó còn đồng tâm hiệp lực đuổi theo Bạch Nhạc, nhất thời hỗn loạn.
Bạch Nhạc nhìn thấy tất cả những chuyện này, càng rèn sắt khi còn nóng, tự tay kéo một cái, lại lôi ra hơn nửa túi trữ vật ném loạn khắp nơi.
Đám người Linh Phủ Cảnh kia vốn đã rất do dự, dù sao mọi người cũng đều khôi phục một ít thực lực, dưới loại tình huống này, bọn hắn không dám đi đoạt nhẫn trữ vật của cường giả Tinh Cung Cảnh, một khi đoàn người tản ra, bọn họ càng không dám đuổi theo Yến Bắc Thần.
Bây giờ thì tốt rồi, không ngờ Yến Bắc Thần lại chủ động ném túi trữ vật của bọn hắn ra, vậy thì còn cái gì phải do dự chứ, trong nháy mắt những đệ tử Linh Phủ Cảnh này cũng gia nhập vào đội ngũ cướp đoạt.
Cứ như vậy, dưới tình huống Bạch Nhạc ném ra phân nửa thu hoạch, dĩ nhiên đã hóa giải được tình thế nguy hiểm này.
Chung Diễm và Nhậm Bách Đào thấy vậy, quả thực muốn tức đến thổ huyết.
Ai cũng có thể nhìn ra được, Yến Bắc Thần đang cố ý châm ngòi ly gián, nhưng hết lần này tới lần khác, bọn hắn lại không có bất kỳ biện pháp nào.
Đây chính là nhân tính!
Lòng người đã tản ra, cho dù bọn hắn không cam tâm nữa cũng chỉ có thể mạnh mẽ ngừng truy kích!
Không có người khác hỗ trợ, chỉ dựa vào hai người bọn họ thật đúng là không dám tiếp tục đuổi tiếp, bằng không chỉ sợ chỗ tốt không lấy được, ngược lại sẽ làm Yến Bắc Thần tức giận, bị người ta chém giết.
Nhìn đoàn người vì tranh đoạt một chiếc nhẫn trữ vật, hoặc một cái túi trữ vật mà đánh nhau tàn nhẫn, tâm thần hai người nhất thời hiện lên một loại cảm giác vô lực tự đáy lòng.
. ..
- Hô!
Bạch Nhạc liên tục chạy mười mấy dặm, sau khi xác định không có người đuổi theo, rốt cục lúc này mới thở phào một cái.
Tuy phải ném ra hơn phân nửa thu hoạch, nhưng Bạch Nhạc cũng không quá đau lòng, dù sao cũng còn không ít, hơn nữa chớ nhìn hắn la hét hăng say, trên thực tế hắn sớm thu lại nhẫn trữ vật của Chung Diễm và Nhậm Bách Đào, căn bản không có ném ra bên ngoài.
Hơn nữa, lấy loại phương thức này kết thúc, ở một trình độ nào đó cũng có thể giấy lên cừu hận của người khác, chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt.
Nhưng vấn đề ở chỗ là, đột nhiên nguyệt dạ xuất hiện, cũng thực sự quá bẫy người đi.
Nếu như không phải hắn nhanh trí, lần này thật sự bị bẫy chết rồi.
Quan trọng nhất là, chỉ có trời mới biết được sau này còn có loại bẫy như vậy nữa hay không, nếu liên tục bị hãm hại như thế mấy lần, đó mới thực sự là khóc không ra nước mắt.
Bạch Nhạc tùy ý ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, không khỏi rơi vào trầm tư.
Bản thân Quảng Hàn Thiên Cung không phải là nơi đơn giản, hơn nữa, Bạch Nhạc cũng không tin vô duyên vô cớ lại xuất hiện loại tình huống này, cũng không thể là vì đùa giỡn người nên mới xuất hiện loại tình huống này?
So với việc đoạt được nhiều hay ít nhẫn trữ vật, đây mới là vấn đề hiện tại Bạch Nhạc quan tâm nhất.
Bạch Nhạc định thần một chút, khẽ nhắm mắt lại, bắt đầu thử tu luyện dưới ánh trăng.
Sau khi thật sự tĩnh tâm xuống, rất nhanh Bạch Nhạc đã phát hiện được chỗ bất phàm của nguyệt quang, dường như có một loại lực lượng lạnh lẽo đang chậm rãi chảy vào bên trong cơ thể, xâm nhập mỗi một tấc da thịt, thậm chí là chảy thẳng vào trong thần hồn.
Thối thể!