Trong nháy mắt, Bạch Nhạc đã phản ứng kịp, bản thân những ánh trăng này có hiệu quả giúp người thối thể, hơn nữa không có xung đột với bất cứ phương pháp tôi luyện thân thể nào, có thể tự nhiên tăng thực lực lên, thậm chí là đề thăng lực lượng thần hồn.
Nếu như nói ban ngày, Cấm Linh Chi Địa là một loại khảo nghiệm, như vậy nguyệt quang buổi tối, chính là phần thưởng Quảng Hàn Thiên Cung dành cho những người ở lại chỗ này.
Bản thân chuyện này là phần cơ duyên thứ nhất Quảng Hàn Thiên Cung dành cho tất cả mọi người.
Đặc biệt là đối với loại người tu luyện Thông Thiên Ma Thể đến bình cảnh, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không tìm được phương pháp tăng cường như Bạch Nhạc mà nói, càng không khác nào tự nhiên.
Bạch Nhạc hít sâu một hơi, nhất thời gạt bỏ tạp niệm, cứ như vậy khoanh chân ngồi xuống yên lặng vận chuyển Thông Thiên Ma Thể tu luyện.
Trăng lên giữa trời, dường như Nguyệt Hoa Chi Lực nồng nặc cũng theo đó mà sôi trào.
Có lẽ đến chừng nửa đêm, hiệu quả của Cấm Linh Chi Địa triệt để biến mất, cùng lúc đó, Nguyệt Hoa Chi Lực nồng nặc cũng có vẻ rất cuồng bạo, giống như hình thành một cỗ Nguyệt Chi Triều Tịch đáng sợ.
Cho dù là Bạch Nhạc ở dưới loại áp lực này, cũng không khỏi cảm thấy một hồi áp lực thật lớn, cần toàn lực vận hành Thông Thiên Ma Thể mới có thể chống đỡ.
Ban đầu dựa vào bản thân, xương sống và xương sọ đã rất khó tiếp tục rèn luyện, nhưng dưới loại Nguyệt Hoa Chi Lực này trùng kích vào, cũng được rèn luyện vài phần, mặc dù đau đớn, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, tuyệt đối là vui sướng nhiều hơn đau khổ.
Nhưng loại Nguyệt Chi Triều Tịch này cũng chỉ duy trì vẻn vẹn một khắc đồng hồ, là bắt đầu biến mất!
Thế nhưng, cho dù chỉ là một khắc đồng hồ thời gian, đã có đề thăng không nhỏ đối với Bạch Nhạc.
Nếu không phải mượn Nguyệt Hoa Chi Lực ở chỗ này tu luyện, thì trong khoảng thời gian ngắn Thông Thiên Ma Thể của Bạch Nhạc căn bản không có khả năng có bất kỳ tiến bộ nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc Bạch Nhạc mở mắt ra lần nữa, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Khi luồng ánh trăng cuối cùng tiêu tán, hiệu quả Cấm Linh Chi Địa cũng triệt để khôi phục, bây giờ cho dù là Bạch Nhạc, cũng không lấy ra được một tia linh lực.
Bạch Nhạc chậm rãi đứng dậy, trên mặt nhất thời lộ ra một nụ cười rực rỡ.
Lúc trước hắn còn nghĩ có nên nhanh chóng rời khỏi mảnh hoang nguyên này hay không, nhưng hôm nay đã hoàn toàn cắt đứt cái ý niệm này.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, nơi đây chính là thánh địa tu luyện, trước khi hoàn thành thối cốt, hắn sẽ không chịu rời đi.
Nhưng đối với những tu hành giả còn dừng lại ở trên hoang nguyên mà nói, ác mộng lại phủ xuống lần nữa.
Ban ngày, Bạch Nhạc đi lại xung quanh trên hoang nguyên, tìm người đánh cướp, tới buổi tối lại mượn Nguyệt Hoa Chi Lực tu hành, lặp đi lặp lại!
Trong chớp mắt, đã gần nửa tháng trôi qua.
Hơn nữa, theo thời gian đưa đẩy, Bạch Nhạc lập tức phát hiện, mỗi ngày ánh trăng nơi đây so với bên ngoài, đều sẽ xảy ra một ít biến hóa, từ một vòng trăng tròn lúc ban đầu, đã dần dần đầy đặn, bây giờ gần tiếp cận với trình độ đầy tháng.
Hơn nữa, trăng càng tròn, buổi tối Nguyệt Hoa Chi Lực tản ra càng mạnh, trợ giúp đối với Bạch Nhạc cũng càng lớn hơn.
Bạch Nhạc có một loại cảm giác mơ hồ, sợ rằng đêm trăng tròn sẽ còn sinh ra một ít biến hóa mới.
Thế nhưng, trải qua thời gian rèn luyện dài như vậy, Bạch Nhạc cách trình độ thối cốt đại thành cũng chỉ còn một bước ngắn, có thể đêm trăng tròn cũng là cơ hội đột phá tốt nhất của Bạch Nhạc.
. ..
Biên giới hoang nguyên, là một mặt hồ trong vắt.
Chung Diễm và Nhậm Bách Đào đã dừng lại nơi đây chừng mấy ngày, nhưng mãi không dám đi về phía trước!
Ban đầu, bọn hắn cho rằng chỉ cần rời khỏi hoang nguyên, là hiệu quả Cấm Linh Chi Địa sẽ biến mấtt, nhưng khi thật sự đi tới nơi này, mới phát hiện, căn bản không phải như vậy, cho dù đã rời khỏi hoang nguyên, bước vào mảnh hồ nước này, thì hiệu quả cấm linh cũng không biến mất.
Hơn nữa khắp nơi hồ nước đóng băng lạnh lẽo, thậm chí có thể trực tiếp đông cứng người!
Ban ngày không có linh lực chống đỡ, căn bản không có cách nào vượt qua cái hồ này, dưới loại băng hàn này, cho dù là người có kỹ năng bơi muốn đi qua cũng không có khả năng.
Tới buổi tối, cái hồ này sẽ phóng ra rất nhiều linh lực, đồng thời ở dưới ánh trăng, hình thành thuỷ triều lên xuống.
Hơn nữa, cho dù buổi tối khôi phục thực lực, cũng không có cách nào phi hành ở trên mặt hồ này, chỉ cần bay đến mặt hồ, sẽ bị không khống chế được trực tiếp ngã vào trong hồ nước, nếu như không thể kịp thời thoát đi, sẽ bị thuỷ triều thôn phệ, chết đuối trong hồ nước.
Mấy ngày nay bọn hắn đã tận mắt thấy mấy tên xui xẻo ôm tâm lý may mắn trực tiếp chết đuối trong nước hồ, hơn nữa ngay cả thi thể cũng chìm vào hồ, không tìm được nửa điểm vết tích.
Nếu như tất cả mọi người đều như vậy thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác có một người ngoại lệ là Vân Mộng Chân!
Ban ngày, không ai biết Vân Mộng Chân ở đâu, nhưng mỗi khi đến tối, Vân Mộng Chân sẽ xuất hiện ở trên mặt hồ, giống như một tiên tử nhanh nhẹn rơi trên mặt hồ, nhưng hết lần này tới lần khác lại không chìm vào bên trong, cứ như vậy đạp trên mặt hồ hấp thu Nguyệt Hoa Chi Lực, mặc cho trên hồ nhấc lên thuỷ triều thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến nàng chút nào.