Nhưng hôm nay, Nhậm Bách Đào lại cầm đầu vây giết hắn, muốn dồn hắn vào chỗ chết, đã thật kích khởi một tia sát ý trong tâm Bạch Nhạc.
Đón nhận ánh mắt băng lãnh kia của Bạch Nhạc, dù cho là Nhậm Bách Đào và Chung Diễm cũng không khỏi sinh ra một tia cảm giác đè nén, tim đập nhanh.
Đặc biệt là Chung Diễm, trước khi bước vào Quảng Hàn Thiên Cung, hắn đã từng uống rượu với Bạch Nhạc trên thuyền nhỏ, khi đó ấn tượng cũng không tệ lắm, thậm chí nghĩ sau khi tiến nhập Quảng Hàn Thiên Cung, có thể liên thủ cùng đối phương! Chỉ là làm thế nào hắn cũng không nghĩ đến, đối phương lại là truyền nhân Ma Quân, Yến Bắc Thần uy danh hiển hách kia.
Trước khi tiến nhập Quảng Hàn Thiên Cung, hắn đã từng xuất thủ ngăn cản Yến Bắc Thần!
Nhưng cho dù như thế, trước đó hắn bị bắt ở Cấm Linh Chi Địa, Yến Bắc Thần cũng chỉ cướp nhẫn trữ vật của hắn mà thôi, chưa thật sự hạ sát thủ.
Nhưng hắn hết lần này đến lần khác liên thủ với Nhậm Bách Đào, vây giết Bạch Nhạc.
Nghĩ vậy, cho dù là Chung Diễm cũng không khỏi có chút hổ thẹn.
Nhưng rất nhanh cảm giác đó bị hắn đè xuống.
Chuyện tới mức này, tự nhiên hắn biết rõ, tuyệt đối không thể xử trí theo cảm tính, hảo cảm cá nhân đối với Bạch Nhạc, tuyệt đối không thể bao trùm lên trên lợi ích.
Có thể nói dưới cục diện hiện tại, Yến Bắc Thần đã thập tử vô sinh rồi, cho dù hắn không xuất thủ, cũng vẫn không thay đổi được kết quả, nhưng sẽ vô duyên vô cớ mất đi cơ hội đạt được chỗ tốt.
Chung Diễm nghĩ vậy lắc đầu:
- Yến huynh, mặc dù trước đó ta và ngươi chỉ gặp mặt một lần, nhưng ta không muốn đối địch với ngươi... Chỉ là, ngươi không nên bước vào Quảng Hàn Thiên Cung, lại càng không nên bước vào nơi đây.
Trước đó Chung Diễm và Nhậm Bách Đào đã thảo luận các khả năng có thể xảy ra, bất kể là hắn hay Nhậm Bách Đào đều nhất trí cho rằng, chỉ cần Bạch Nhạc dám ở dưới đêm trăng tới nơi này, đã chẳng khác gì bước vào trong bẫy, không có nửa phần sinh cơ.
- Yến Bắc Thần, ngươi quá càn rỡ rồi! Nếu không phải nhờ hiệu quả của Cấm Linh Chi Địa, mười người như ngươi cũng chết.
Trong mắt Nhậm Bách Đào lộ ra sát khí lạnh như băng, lành lạnh mở miệng nói:
- Chịu chết đi!
Hắn lật bàn tay một cái, một đạo kiếm quang chợt bắn ra, bay thẳng đến chỗ yếu hại của Bạch Nhạc.
Trên thực tế thứ Nhậm Bách Đào am hiểu nhất không phải là kiếm, mà là Tam Xoa Cổ, nhưng nhẫn trữ vật của hắn đã bị cướp đi, ngay cả bội kiếm tùy thân cũng không biết bị Bạch Nhạc ném đi đâu rồi, hiện tại y phục trên người và kiếm trong tay, đều là giành được từ người khác.
Thế nhưng, một thân thực lực kia vẫn còn, cho dù chỉ cầm một thanh bội kiếm bình thường, thì dưới tình huống toàn lực ra tay, cũng vẫn có thể bộc phát ra uy lực cực kì khủng bố.
Chỉ cần nghĩ tới thảm trạng trước đây bị Yến Bắc Thần cướp sạch, Nhậm Bách Đào liền hận không thể bắt Yến Bắc Thần tháo thành tám khối, thậm chí là diệt khẩu tất cả những người biết chuyện.
- Càn rỡ sao? Vậy hôm nay ta sẽ cho ngươi xem ta càn rỡ như nào!
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra vẻ khinh miệt, cười lạnh nói.
Nếu là lúc trước, hắn chưa chắc đã đối mặt trực tiếp như vậy, nhưng tình huống bây giờ đã hoàn toàn khác nhau, đối với Bạch Nhạc mà nói, nửa tháng này, mỗi ngày đều sống trong đau khổ, cuối cùng càng là hiểm tử nhưng vẫn còn sống, cuối cùng tất cả những trả giá này đều có thu hoạch.
Lần này dám ở dưới trong đêm trăng chạy tới nơi này, sao trong lòng Bạch Nhạc có thể không có chuẩn bị chứ.
Bạch Nhạc vung một tay ra, đối mặt với kiếm quang của Nhậm Bách Đào, hắn căn bản không có ý tứ trốn tránh, chụp thẳng vào kiếm phong của đối phương.
Bản thân Nhậm Bách Đào không phải người chuyên dùng kiếm, khi đối mặt những người khác có thể không vấn đề gì, nhưng khi đối mặt với người tinh thông kiếm đạo như Bạch Nhạc, lại có chút múa rìu qua mắt thợ.
Bạch Nhạc chỉ thoáng nhìn qua, đã xem thấu kiếm thế của Nhậm Bách Đào, trong nháy mắt, bàn tay trực tiếp bắt lấy kiếm phong.
- Gãy cho ta!
Trong miệng quát to một tiếng, một cỗ lực lượng kinh khủng chợt bạo phát ra, chỉ nghe răng rắc một tiếng, kiếm phong lập tức bị Bạch Nhạc mạnh mẽ bẻ gãy.
Trong nháy mắt, một cỗ áp lực khủng bố đánh tới, toàn thân Nhậm Bách Đào lập tức chảy mồ hôi ướt sũng cả người, vô ý thức thối lui mấy bước.
Nhậm Bách Đào cúi đầu nhìn kiếm gãy trong tay, tâm thần nhất thời nổi lên một cơn sóng thần.
Trước đó ở ngoài Quảng Hàn Thiên Cung, hắn đã từng xuất thủ ngăn cản Yến Bắc Thần, chỉ là lúc đó, Yến Bắc Thần chuyên tâm xông vào Quảng Hàn Thiên Cung, căn bản không có hoàn thủ, ở phía trên hoang nguyên, bởi vì bị cấm linh, hắn căn bản không cơ hội gì ra tay, đã bị đánh cho một trận, cướp sạch sành sanh.
Trong thâm tâm Nhậm Bách Đào, hắn rất muốn nín nhịn ý nghĩ rửa nhục.
Nhưng khi hắn chân chính có cơ hội giao thủ với Yến Bắc Thần, mới chợt phát hiện, dường như chênh lệch giữa hai bên nhiều hơn so với trong tưởng tượng.
Bất kể là phán đoán tinh chuẩn về kiếm thế của đối phương, hay là nhục thân chi lực khủng bố kia, đều khiến hắn cảm nhận được một loại cảm giác tuyệt vọng, hít thở không thông.