Lúc trước ở Đông Hải Tiên Đảo, hắn không bằng Mâu Kình Thần, nhưng lúc đó hắn luôn cảm thấy loại chênh lệch này không lớn lắm, nếu như không có Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, cho dù hắn không bằng Mâu Kình Thần, cũng chưa chắc sẽ kém bao nhiêu.
Cứ thế suy ra, hắn luôn cho rằng, nếu không có Côn Ngô Kiếm, Yến Bắc Thần cũng không giết chết được Mâu Kình Thần.
Nhưng hôm nay chân chính giao thủ, hiện thực lại cho hắn một cái bạt tai cực mạnh.
Cho dù không có Côn Ngô Kiếm, thì khi hắn đối mặt với Yến Bắc Thần cũng không có nửa phần thắng.
Oanh!
Dưới nguy cơ sinh tử, Nhậm Bách Đào nào dám có nửa phần do dự, trong nháy mắt đã tế xuất Tinh Cung.
- Càn rỡ sao? Ngay cả Mâu Kình Thần ta cũng giết, ngươi thì tính là cái gì, cũng dám đề cập với ta hai chữ càn rỡ!
Thân hình Bạch Nhạc thoắt một cái, trong mắt lóe lên sát khí, căn bản không có ý định cho Nhậm Bách Đào có cơ hội thở dốc, trong tay cầm lấy nửa đoạn kiếm phong, thuận thế đâm về phía Nhậm Bách Đào.
Bạch Nhạc muốn thử uy lực Thông Thiên Ma Thể, nên ngay cả Tinh Cung cũng không tế xuất, trực tiếp dùng thân thể va chạm Tinh Cung của Nhậm Bách Đào!
Ùng ùng!
Bạch Nhạc điều động uy lực của Thông Thiên Ma Thể đến mức tận cùng, cả người trực tiếp đụng vào Tinh Cung của đối phương, dùng thân thể thừa nhận Tinh Cung chi lực oanh kích, nhưng thân thể cũng chỉ hơi lắc lư lắc mà thôi, căn bản không bị bất cứ uy hiếp gì.
Trước khi Thối Cốt Cảnh đại thành, trong lòng Bạch Nhạc đã có suy đoán, dùng thân thể ngạnh kháng Tinh Cung, hiện tại đã triệt để chứng thực suy đoán của hắn.
- Chung Diễm, ngươi còn không xuất thủ?
Bị Bạch Nhạc va chạm như thế, quả thực đã khiến Nhậm Bách Đào bị dọa sợ, hắn không nghĩ tới đối phương lại mạnh mẽ tới mức này, chuyện này cũng không khỏi quá kinh khủng đi!
- Vù vù!
Trên thực tế, không cần Nhậm Bách Đào nói, Chung Diễm cũng đã ngửi được một loại khí tức bất an, cổ tay khẽ đảo, trường kiếm mang theo một loạt âm phong, bay thẳng đến chỗ Bạch Nhạc.
- Tới tốt lắm!
Đối mặt Chung Diễm giáp công, Bạch Nhạc chẳng những không sợ hãi, ngược lại còn sinh ra một loại khoái ý.
Phải biết rằng, trước khi bước vào Quảng Hàn Thiên Cung, trong lòng Bạch Nhạc luôn có kiêng kỵ đối với những người này, thậm chí dự định vòng qua đối phương mà đi.
Cấm Linh Chi Địa cho hắn một cái cơ hội, thật vất vả mới xả giận được một hơi thở, sau đó lại đụng phải đêm trăng, bị đuổi cho chạy trối chết.
Mặc dù cuối cùng dựa vào vài phần thông minh ly gián đối phương thoát thân, nhưng trên thực tế, trong lòng Bạch Nhạc vẫn nín nhịn một cục tức.
Bây giờ Thông Thiên Ma Thể đột phá, cũng làm cho hắn có lòng tin chính diện đối mặt những người này.
Dưới tình huống này, còn không đánh cho thống khoái sao.
Ầm!
Bạch Nhạc trở tay đánh ra một quyền, vừa lúc đập vào kiếm phong của đối phương, mượn lực phản kích một quyền này, tiếp tục đuổi theo Nhậm Bách Đào.
Bạch Nhạc không quản Chung Diễm làm gì, hận ý của hắn đối với Nhậm Bách Đào sâu hơn, quyết tâm phải phế Nhậm Bách Đào trước.
Trong chớp nhoáng giao phong này, đã khiến cho nội tâm Chung Diễm đột nhiên nhảy lên.
Quá mạnh mẽ!
Trước đó Yến Bắc Thần nghênh tiếp công kích của hắn, thậm chí hắn còn có chút khinh thường, cho rằng một kiếm này có thể làm cho Yến Bắc Thần bị thua thiệt lớn, nhưng thời điểm một quyền này đánh lệch kiếm phong của hắn, loại chấn động kia lại thực sự khiến cho hắn có chút hoài nghi nhân sinh.
Từ khi bước vào Tinh Cung Cảnh tới nay, Chung Diễm vẫn luôn tự phụ, cũng cho rằng toàn bộ Duyện Châu chỉ có Mâu Kình Thần và Vệ Phạn Dạ là có thể s so sánh với hắn!
Coi như Yến Bắc Thần lợi hại như thế nào đi nữa, cũng chỉ là Tinh Cung sơ kỳ, chỉ cần không có Côn Ngô Kiếm sẽ không đáng sợ.
Nhưng hôm nay đối phương chỉ dựa vào nhục thân chi lực, đã dám ngạnh kháng kiếm phong của hắn, đã khiến cho hắn ý thức được vị truyền nhân Ma Quân này khủng bố như nào.
Nhưng cũng khiến cho tâm hắn sinh ra nghi hoặc.
Giả sử đối phương đã có thực lực đáng sợ như thế từ lâu, vậy thì thời điểm đêm trăng trước đây, cho dù bọn hắn liên thủ, cũng sẽ không đến mức ép Yến Bắc Thần đến loại tình cảnh kia.
Chung Diễm gần như vô ý thức, hỏi ra miệng:
- Ngươi vừa mới đột phá mấy ngày nay sao?
Nghe Chung Diễm nói vậy, Bạch Nhạc không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng hoàn toàn không có ý tứ che giấu, ngạo nghễ mở miệng nói:
- Không sai, các ngươi tự cho là thông minh, thủ tại chỗ này bố trí bẫy rập với ta, quả thực rất là tức cười! Thân ở bảo địa, lại không biết mượn cơ hội tu hành, chỉ biết lục đục với nhau đùa bỡn thủ đoạn... Thật đáng thương, đáng tiếc!
“...”
Mặc dù biết rõ chỉ có như vậy mới có thể giải thích rõ, nhưng đối với Chung Diễm và Nhậm Bách Đào mà nói, thời điểm Bạch Nhạc thật sự nói ra những lời này, cũng không nghi ngờ lại là một lần đả kích.
Loại cảm giác bị người nghiền ép hoàn toàn này, thực sự khiến những người tự xưng là thiên kiêu như bọn hắn, có một loại cảm giác hận không thể tìm một kẽ hở chui xuống.
Điều này cũng làm cho Chung Diễm nhớ tới bóng dáng Vân Mộng Chân ở trên hồ!