Thôn Thiên Quyết vừa thi triển ra, áp lực trên người Bạch Nhạc đột nhiên nhẹ đi một chút, giống như hàn ý khủng bố kia bị thân ngoại hóa thân cắn nuốt trong nháy mắt, mặc dù còn lại một điểm vẫn vô cùng lạnh, nhưng đối với Bạch Nhạc nhưng đã không thể cấu thành uy hiếp trí mạng.
Trăng lên giữa trời!
Trong lặng yên không một tiếng động, thời gian đã tới nửa đêm.
Bạch Nhạc chìm vào trong hồ nước, Vân Mộng Chân đứng trên mặt hồ cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh, chờ Yến Bắc Thần tự mình nổi lên mặt nước.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên vầng trăng tròn trên bầu trời lộ ra một luồng ánh sáng huyễn lệ, trong nháy mắt, toàn bộ hồ nước giống như hoàn toàn sôi trào, thuỷ triều lên xuống, sóng lớn ngập trời!
Lúc này toàn bộ hồ nước giống như đều chấn động, một vòng xoáy khủng bố xuất hiện giữa hồ, trong khoảnh khắc, liền lan tràn đến toàn bộ mặt hồ!
Loại biến hóa này tới thực sự quá nhanh, nhanh đến mức ngay cả Vân Mộng Chân cũng không kịp phản ứng, đã rơi vào trong nguy cơ thật lớn.
Khác với Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân có thể bình yên vô sự đạp ở trên mặt hồ, là bởi vì nàng có lý giải đặc biệt đối với Nguyệt Hoa Chi Lực, có một loại cảm ngộ đặc biệt đối với lực lượng trong hồ nước này, dùng một loại phương thức kỹ xảo đạp trên mặt hồ tu hành.
Nhưng hiện tại tất cả đều bị phá vỡ trong nháy mắt.
Đêm trăng tròn!
Trước đó bất kể là Bạch Nhạc, hay là Vân Mộng Chân đều có một loại dự cảm mơ hồ, chỉ sợ đêm trăng tròn này sẽ có chút không giống bình thường.
Chỉ là, hai người đều không nghĩ đến, sẽ gặp nhau vào thời điểm này, trong lúc nhất thời có quá nhiều biến cố, nên đã quên mất vấn đề này.
Nhưng mà, hiện thực lại không vì ý chí cá nhân mà dời đi.
Bất kể bọn họ có muốn đối mặt hay không, đến nửa đêm, trăng lên giữa trời, rốt cục chỗ đặc biệt của đêm trăng tròn, cũng vẫn thể hiện ra.
Ánh trăng chiếu xuống cơ thể mỗi người, giống như lộ ra một cỗ linh khí nồng nặc, làm cho thực lực tất cả mọi người, vào giờ khắc này đều triệt để khôi phục, hơn nữa, ràng buộc không thể phi hành trên mặt hồ trước đó cũng theo đó mà biến mất.
Đối với người khác mà nói, đêm trăng tròn này, cũng là một cái tin tốt.
Nhưng đối với Bạch Nhạc đã chìm vào trong hồ, và Vân Mộng Chân hiện tại đang đạp ở trên mặt hồ mà nói, lại là tin dữ.
Hồ nước sôi trào lộ ra một cỗ hấp lực khủng bố, mạnh mẽ kéo Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân vào trong hồ.
Bạch Nhạc vốn bị chìm vào trong hồ tự nhiên không cần phải nói, nhưng ngay cả Vân Mộng Chân ở trước mặt loại hấp lực khủng bố này, cũng không kịp thoát thân, bị mạnh mẽ hút vào trong nước xoáy.
Cảnh tượng này lập tức khiến cho người bên hồ xôn xao!
Bọn hắn không quan tâm Yến Bắc Thần chìm vào trong hồ, nhưng Vân Mộng Chân cũng rơi vào bên trong, thì ảnh hưởng thực sự quá lớn, thậm chí rất nhiều người đều không thể tin con mắt của mình.
Ngay tại thời điểm người khác còn đang ngẩn người, đột nhiên trên bờ phía xa xuất hiện một bóng người, như là lướt qua, bay thẳng vào trong hồ!
Mặc dù khoảng cách có chút xa, nhưng trong nháy mắt đối phương xuất hiện, vẫn khiến cho tất cả mọi người nhận ra thân phận đối phương!
Áo đen tóc bạc, tạo hình này quá đặc biệt, toàn bộ Duyện Châu, trừ Vệ Phạn Dạ ra, quả thực không nghĩ tới người thứ hai.
Người khác thì e sợ tránh không kịp, còn Vệ Phạn Dạ thấy Yến Bắc Thần và Vân Mộng Chân đều bị cuốn vào thì cũng mạnh mẽ bay đến, tư thế kia giống như tự chui đầu vào lưới, giống như vội vàng muốn đi chịu chết.
Nếu như người này không phải Vệ Phạn Dạ, sợ rằng sẽ bị coi là kẻ tâm thần.
Nhưng hết lần này tới lần khác, thân phận Vệ Phạn Dạ quá có sức thuyết phục, cho dù là ai cũng không dám coi hắn là người điên, trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người gần như bị hấp dẫn tới.
Nhưng mà, Vệ Phạn Dạ cũng giống như Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân, vừa mới bay đến gần vòng xoáy trong hồ, đã không khống chế được thân hình, nhanh chóng rơi xuống đáy hồ.
Chung Diễm ở bên bờ, ánh mắt lấp lóe một hồi, giống như muốn bay qua thăm dò kết quả, nhưng vẫn có chút khiếp đảm.
Chỉ là thoáng do dự một chút, cơ hội liền lóe lên một cái rồi biến mất.
Vòng xoáy biến mất, dường như mặt hồ cũng theo đó mà khôi phục lại bình tĩnh, chỉ là Yến Bắc Thần, Vân Mộng Chân cùng với Vệ Phạn Dạ đã chìm vào hồ, không rõ sống chết.
Thân ở trong hồ nước, nên Bạch Nhạc cũng là người cảm nhận được loại biến hóa này đầu tiên.
Đương nhiên, Bạch Nhạc cũng không biết Vân Mộng Chân sẽ bị cuốn vào, càng không biết Vệ Phạn Dạ cũng sẽ theo tới, đối với hắn mà nói, bây giờ không thể đối mặt với Vân Mộng Chân, như vậy tạm thời trốn vào hồ tự nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Dù sao cũng có Thôn Thiên Quyết, nên Bạch Nhạc hoàn toàn có thể thừa nhận loại áp lực này, vì vậy, sau khi nhận thấy hồ nước biến hóa, phản ứng đầu tiên của Bạch Nhạc cũng không phải là thoát đi, mà là theo vòng xoáy kia đi về phía trước, tra rõ ngọn ngành.
Hồ nước rất sâu, sắc trời lại mờ mịt, tầm nhìn vốn cực thấp, nên căn bản không thấy rõ bất kỳ vật gì, nhưng hết lần này tới lần khác vầng trăng tròn trên không trung lại chiếu ánh trăng vào trong hồ nước, giống như một ngọn đèn sáng, chỉ rõ phương hướng cho người.