Trong khung cảnh mơ hồ đó, dường như Bạch Nhạc nhìn thấy một tòa thủy phủ trong tâm vòng xoáy.
Mà khởi nguồn của cái vòng xoáy kia, chính là do thủy phủ đột nhiên mở cửa,
Phát hiện này lập tức khiến cho trong lòng Bạch Nhạc hơi động, tinh thần trở nên phấn chấn, đồng thời tăng thêm tốc độ đi theo vòng xoáy, hướng về vị trí thủy phủ.
Một lát sau, Bạch Nhạc đã xuất hiện ở cửa thủy phủ!
Nhắc tới cũng kỳ quái, vừa đến nơi đây, cho dù vòng xoáy xung quanh vẫn rất khủng bố, nhưng lại không cảm giác được một tia lực xé rách.
Thậm chí ngay cả hàn khí cực lạnh của hồ nước, dường như cũng bị suy yếu đi rất nhiều, tăng đến nhiệt độ con người có khả năng thích ứng.
Bạch Nhạc ngẩng đầu, thấy phía trên thủy phủ treo một tấm bảng, viết bốn chữ lớn Hàn Đàm Thủy Phủ.
Dường như đã qua rất nhiều thời gian, nên bốn chữ kia có vẻ hết sức tang thương, nhưng lại lộ ra một loại ma lực khó diễn tả được, có thể làm cho tinh thần người ta bị sa vào.
Từ các chữ tới lý giải, có lẽ hàn đàm chính là tên cái hồ nhỏ này, mà thủy phủ thì giống như là một loại biểu thị chủ quyền, nói cho người khác biết, nơi này là đạo tràng thuộc về vị chủ nhân thủy phủ.
Chỉ là không biết vị chủ nhân thủy phủ này, có quan hệ thế nào với Quảng Hàn Thiên Cung.
Không đợi Bạch Nhạc phục hồi lại tinh thần, vòng xoáy đã cuốn Vân Mộng Chân và Vệ Phạn Dạ rơi xuống, vị trí cũng là ở trước cửa thủy phủ.
Đột nhiên mí mắt Bạch Nhạc giật giật, lặng yên lui lại một bước, nhìn Vân Mộng Chân và Vệ Phạn Dạ, nhưng từ đầu đến cuối không có bất kỳ thái độ gì.
Bạch Nhạc thoáng do dự một chút, sau đó không suy nghĩ gì thêm, bước ra một bước, dẫn đầu đi vào.
Vân Mộng Chân và Vệ Phạn Dạ liếc mắt nhìn nhau, cũng không do dự nữa, theo sát bước vào bên trong.
Ngay tại lúc đó, cánh cửa thủy phủ cũng chợt đóng lại, vòng xoáy nước biến mất theo, tất cả bình tĩnh lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Quỷ dị hơn là, nếu như bây giờ có người ở trong hồ, sẽ phát hiện, tòa thủy phủ to như vậy nhưng đang chậm rãi dung nhập vào trong bóng tối, cho dù lại có người tới đây, sợ là cũng không phát hiện được tung tích thủy phủ.
Minh châu đầy tường, bạch ngọc trải đường!
Toàn bộ thủy phủ vô cùng tráng lệ, khắp nơi đều lộ ra khí tức cao quý, dạ minh châu trên tường nhiều như sao trời, chiếu sáng xung quanh như ban ngày.
Bất kể là Bạch Nhạc, hay là Vân Mộng Chân nhìn thấy cảnh tượng nơi đây, mí mắt đều không khỏi hơi giật giật.
Lấy tầm mắt của nàng tự nhiên nhìn ra, bất kể là bạch ngọc dùng để lát đường, hay dạ minh châu khảm ở trên tường, đều khác biệt với trong phàm tục, hơn nữa còn là bảo vật ẩn chứa linh khí cực mạnh, tùy tiện cầm một cái đi ra ngoài, đều có thể khiến vô số người tranh đoạt.
Nhưng ở trong cái thủy phủ này, lại chỉ là vật trang trí tầm thường, chỉ sợ ngay cả Đạo Lăng Thiên Tông cũng không thể so sánh được với phần khí độ này.
Từ lúc bước vào Quảng Hàn Thiên Cung tới nay, đây là lần đầu tiên Vân Mộng Chân nhìn thấy di tích chân chính của thượng cổ tông môn.
Một lá biết cả thu!
Từ cái thủy phủ này đã có thể nhìn ra được, thời kỳ đỉnh cao của Quảng Hàn Thiên Cung còn mạnh hơn Đạo Lăng Thiên Tông nhiều.
Vân Mộng Chân còn như vậy, thì càng không cần nói đến Bạch Nhạc và Vệ Phạn Dạ.
Đặc biệt là Bạch Nhạc, nếu không phải có Vân Mộng Chân ở đây, quả thực là hắn muốn thử xem có thể lấy được những vật này đi hay không.
- Yến Bắc Thần, hiện tại ngươi có thể chạy trốn đi đâu?
Vân Mộng Chân phục hồi lại tinh thần, lập tức nhìn về phía Bạch Nhạc, lạnh lùng mở miệng nói.
Tuy nơi đây bất phàm, nhưng đối với Vân Mộng Chân mà nói, nếu cần thiết nàng vẫn có thể giết chết Yến Bắc Thần, đoạt lại Côn Ngô Kiếm, bất kỳ cơ duyên gì, cũng không thể bao trùm lên điểm này.
Mí mắt Bạch Nhạc hơi giật giật, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Vân tiên tử muốn không chết không thôi với Yến mỗ sao?
- Giao Côn Ngô Kiếm ra, phế bỏ một thân ma công của ngươi, theo ta về Đạo Lăng Sơn thỉnh tội, ta có thể làm chủ, tha chết cho ngươi!
Vân Mộng Chân nhìn Bạch Nhạc, lạnh lùng mở miệng nói.
- Vân tiên tử cảm thấy có thể sao?
Bạch Nhạc lắc đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười giễu cợt, khinh thường hỏi ngược lại.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, giao ra Côn Ngô Kiếm không tính là gì, giả sử giao ra Côn Ngô Kiếm có thể cắt đứt ân oán ngày xưa, hóa giải thù hận với Vân Mộng Chân, hắn tuyệt không chút do dự trả lại Côn Ngô Kiếm cho Vân Mộng Chân.
Nhưng chuyện đó là không có khả năng!
Cái thân phận truyền nhân Thông Thiên Ma Quân này, và Đạo Lăng Thiên Tông dây dưa quá sâu, hoàn toàn không phải giao ra Côn Ngô Kiếm là có thể xóa bỏ.
Về phần Vân Mộng thật nói phế bỏ Ma Cung, về Đạo Lăng Thiên Tông thỉnh tội, căn bản là không có khả năng.
Trước không nói Vân Mộng Chân có chắc chắn hay không, cho dù là có thể!
Phế bỏ một thân tu vi, bị áp giải về Đạo Lăng Thiên Tông, lấy thân phận một tên phế nhân, bị nhốt ở Đạo Lăng Thiên Tông, là kết quả Bạch Nhạc có thể tiếp thu sao?
Huống hồ, một khi tu vi bị phế không thể duy trì Thiên Cơ Biến, thân phận của hắn sẽ bị Vân Mộng Chân phát hiện.