Lúc ở Linh Tê Kiếm Tông, Vân Mộng Chân rời đi, Bạch Nhạc đã từng nói qua câu nói này.
Nhiều năm trôi qua, Bạch Nhạc vẫn đang dùng hành động của mình để chứng minh câu nói này.
Không có đạo lý vì chút gian nan và quấy nhiễu trước mắt này liền buông tha.
Trong nháy mắt, kiếm ý khủng bố tuôn ra từ trên người Bạch Nhạc, cả người hắn như hóa thành một tòa núi cao nguy nga.
Xem núi như kiếm, bất động như núi!
Tất cả khảo nghiệm của Quảng Hàn Thiên Cung, đều tồn tại liên hệ chặt chẽ với nhau!
Trên thực tế, không nhắc tới sát cục của Vân Mộng Chân và Vệ Phạn Dạ, thì cũng phải đối mặt với thú triều, thực ra quy tắc đại đạo ẩn chứa trong đỉnh núi kia, cũng chính là thủ đoạn hóa giải thú triều.
Vệ Phạn Dạ và Vân Mộng Chân không hiểu điểm này, nhưng Bạch Nhạc lại vô cùng rõ ràng.
Trên đời này không có sát cục tuyệt đối, ít nhất... sát cục trước mắt, còn xa không tính là khó giải.
Bởi vì, bất kể là Vân Mộng Chân hay là Vệ Phạn Dạ, cũng chưa đủ hiểu hắn!
Cả đời Bạch Nhạc cũng chưa từng thấy nhiều yêu thú như vậy!
Một mảnh đen kịt, như là như thủy triều, dường như muốn trực tiếp bao phủ cái thung lũng này!
Đại địa chấn chiến, giống như nhịp trống nặng nề nện vào trong tim, ép cho người ta không thở nổi.
Căn bản không có chút thời gian nào để phản ứng, vô số yêu thú đã xông tới, thậm chí Bạch Nhạc còn không thấy rõ rốt cuộc có bao nhiêu yêu thú, việc duy nhất có thể làm, chính là nâng kiếm trong tay lên!
Xem núi như kiếm, bất động như núi!
Kiếm ý gào thét mà ra, vào giờ khắc này cả người Bạch Nhạc giống như hóa thành một tòa cô phong, mặc cho thủy triều trùng kích như thế nào, vẫn lù lù bất động.
Vô số yêu thú đánh thẳng tới, đánh vào phía trên kiếm khí hóa thành thịt nát, thậm chí ngay cả tiên huyết cũng không tới kịp chảy ra triệt để nổ tung, yêu thú phía sau đã đuổi tới, một đợt nối tiếp một đợt, không ngừng không nghỉ.
Dưới trùng kích dạng này, bất kỳ kiếm chiêu gì cũng đã không có ý nghĩa nữa, thứ có khả năng dựa vào chính là một hơi thở, một phần kiếm thế!
Cũng may trong tay Bạch Nhạc có Côn Ngô Kiếm, bằng không đổi thành trường kiếm của hắn, sợ là đã sớm không chịu được.
Phải biết, những yêu thú vọt tới như thủy triều này, hầu hết đều có thực lực Tinh Cung Cảnh, mặc dù dưới loại trùng kích này, không thể hoàn toàn phát huy ra thực lực của bản thân, có cũng chỉ là gào thét chạy qua, dùng thân thể cường hãn trực tiếp va chạm cắn xé.
Nhưng cho dù như thế, cũng đã rất khủng bố, nếu như đổi thành Thu Hoằng Kiếm, dưới loại công kích cường độ cao này, sợ là rất khó cắt mở da thịt những yêu thú này.
Thậm chí nói quá lên một ít, rất có thể bản thân kiếm phong sẽ ở dưới loại trùng kích này gãy nát!
Hơn nữa, trừ cái đó ra, bản thân Côn Ngô Kiếm còn ẩn chứa kiếm khí, cũng đưa đến tác dụng cực lớn, chẳng những uy lực được đề thăng rất nhiều, mà còn giúp giảm thiểu Bạch Nhạc tiêu hao lực lượng ở mức độ lớn.
Đối với Bạch Nhạc mà nói trận thú triều này, chính là một trận chiến kịch liệt giữa lực lượng và ý chí.
Tinh Cung đã sớm nổi lên, mỗi một phần ma khí, một phần lực lượng trong cơ thể đều được điều động ra một cách hoàn mỹ, cũng chỉ có như vậy, mới có thể kiên trì được dưới loại trùng kích điên cuồng này.
Vệ Phạn Dạ cách đó không xa, tận mắt nhìn thấy tất cả, trong lòng cũng không khỏi rung độnh lên.
Quá mạnh mẽ!
Trước đó chỉ nghe nói Yến Bắc Thần giết chết Mâu Kình Thần, thậm chí ngay cả Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao cũng bị chặt đứt, nhưng Vệ Phạn Dạ vẫn luôn không để bụng, hắn cho rằng, Yến Bắc Thần có thể giết chết Mâu Kình Thần, cũng chỉ là dựa vàov của Côn Ngô Kiếm mà thôi, lực lượng của bản thân không đủ để nói.
Nhưng chuyến đi lần này đến Quảng Hàn Thiên Cung, đã khiến hắn thay đổi cách nhìn về Yến Bắc Thần.
Thời điểm ở Hàn Đàm thủy phủ, có thể là do bản thân hắn không tu hành Thần Hồn Chi Lực, nên mới bị Yến Bắc Thần chiếm tiên cơ, nhưng bất kể là lúc trước Bạch Nhạc dùng trăm hơi thở leo núi, hay là lúc này một người một kiếm mạnh mẽ chống đỡ thú triều, đều khiến Vệ Phạn Dạ không tìm được bất cứ cớ gì.
Đúng, trong lòng hắn biết rõ hơn so với bất cứ ai, nếu đổi chỗ, sợ là hắn căn bản không chống đỡ được, cho dù có Côn Ngô Kiếm trong tay, cũng không thể chống đỡ được.
Ngay cả khi không muốn thừa nhận, thì trong lòng hắn cũng mơ hồ hiểu, hắn có chút không bằng vị truyền nhân Ma Quân Yến Bắc Thần này.
Chỉ tiếc... Chuyện này vẫn không có bất kỳ ý nghĩa gì!
Bất kể Yến Bắc Thần mạnh mẽ bao nhiêu, thì hiện tại cũng đã sắp đến giới hạn không chống đỡ được nữa, thú triều còn lâu mới đến thời điểm kết thúc.
Bất kể thiên phú Yến Bắc Thần có kinh diễm như nào đi nữa, không chịu đựng nổi, vẫn sẽ chỉ có một con đường chết!
Thông Thiên Ma Quân truyền thừa cho hắn thực lực cường đại, tiềm lực đáng sợ, nhưng cũng đồng thời cho hắn thêm nhiều kẻ thù, thêm nhiều áp lực.
Bản thân chuyện này là một sự tình rất công bằng.
Giờ khắc này, ánh mắt Vệ Phạn Dạ nhìn về phía Yến Bắc Thần, đã mơ hồ lộ ra vài phần thương hại.
Bất kể Vệ Phạn Dạ có tâm tư gì, nhân phẩm như thế nào, thì ít nhất tầm nhìn của hắn cũng vô cùng tốt.