Đúng là lúc này Bạch Nhạc đã sắp kiệt lực.
Dù trong tay nắm nhập vi chi cảnh, có thể khống chế mỗi một phần lực lượng trong cơ thể đến tình cảnh hoàn mỹ, lực lượng Thông Thiên Ma Thể cũng đủ cường hãn, nhưng cuối cùng hắn cũng không phải vô địch.
Thậm chí cho dù lấy kiếm đạo của bản thân ra.
Lúc trước hắn cảm ngộ ở ngọn núi chưa có triệt để hoàn thành, vẫn còn kém một bộ phận, không thể trọn vẹn.
Dưới tình huống sớm rời đi như vậy, mà hiện tại vẫn có thể thi triển ra kiếm thế đến loại trình độ này, cũng đã có thể nói là vượt xa người thường.
Loại cảm giác mệt mỏi rã rời tận xương kia, khiến cho Bạch Nhạc hận không thể từ bỏ chống lại.
Giống như chết là một loại giải thoát!
Thật ra, bây giờ Bạch Nhạc vẫn chỉ thi triển nửa toà Tinh Cung, nếu bại lộ thân phận, toàn lực hành động, hắn thật sự có nắm chắc có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian nữa, nhưng như vậy cũng không có ý nghĩa gì!
Bất kể là Linh Tê Nhất Kiếm, hay là Bắc Đẩu Kiếm Trận, ở dưới loại thú triều này, cũng không có ý nghĩa quá lớn.
Thứ hắn có thể chân chính dựa vào, chính là kiếm thế bất động như núi, nói cách khác, coi như hắn bại lộ thân phận, cũng chỉ là lấy linh lực kéo dài tính mạng, chống đỡ thêm một chút thời gian mà thôi, không thể mang đến thay đổi về bản chất gì.
Hắn ngay cả thú triều cũng không thoát được, thì càng không nói gì đến việc giết Vệ Phạn Dạ diệt khẩu.
Dưới tình huống như vậy, bại lộ thân phận, cũng chỉ khiến cho Vệ Phạn Dạ truyền tin tức trở về, mang đến liên luỵ cho Linh Tê Kiếm Tông, thậm chí Thanh Châu Phủ, Tô Nhan, Bạch gia mà thôi.
Quan trọng nhất là... Bạch Nhạc không biết, sau khi Vân Mộng Chân biết tin tức này sẽ có phản ứng gì!
Không biết, nàng sẽ cảm thấy may mắn vì rốt cục cũng thấy rõ được bộ mặt thật của mình, chửi một câu chết chưa hết tội, hay là thương tâm rơi lệ, hối hận đã tự tay thiết kế bẫy rập, đưa chính mình vào chỗ chết.
Bạch Nhạc không muốn suy nghĩ đến kết quả này, cũng không dám suy nghĩ!
Nếu như nhất định phải chết, hắn cam nguyện dùng thân phận Yến Bắc Thần, yên lặng chết đi, để cho Vân Mộng Chân vĩnh viễn không biết chân tướng.
Như vậy vài năm sau, mỗi khi nàng nhớ tới, đều có thể sinh ra vài phần hoài niệm.
Chỉ là... Thật sự phải chết sao?
Bạch Nhạc cảm nhận được lực lượng đang biến mất từng chút một, cảm giác mệt mỏi rã rời xông lên đầu, nhưng trong lòng vẫn luôn có chút không cam lòng!
Trước đó, hắn luôn cảm thấy, dường như mình đã nhìn thấu sinh tử, cho dù đối mặt cái chết, cũng có thể bình tĩnh đi hết đoạn đường cuối cùng, không oán không hối.
Nhưng hôm nay, khi hắn chân chính đối mặt cái chết... thứ cảm thụ được, lại vẫn là loại cảm giác không cam lòng kia!
Hắn còn rất nhiều sự tình chưa kịp làm!
Hứa hẹn của hắn với Vân Mộng Chân cũng chưa kịp thực hiện.
Thậm chí hắn vẫn chưa thể chân chánh đứng ở trước mặt Vân Mộng Chân, dứt bỏ mọi cố kỵ, nói với nàng một câu ta yêu ngươi.
Không!
Ta không tin mệnh!
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra vẻ điên cuồng, tại thời điểm gần buông tha tỉnh lại lần nữa, cho dù mệt mỏi tới tận xương, cũng vẫn không cách nào làm cho hắn buông tha.
Cho dù chết, cũng phải đánh đến một hơi thở cuối cùng, đánh đến một tia lực lượng cuối cùng triệt để hao hết!
Oanh!
Dường như có thứ gì đó nổ tung ở trong người, trong nháy mắt, kiếm phong vốn đã lộ ra xu hướng suy tàn, lại bắn ra quang mang huyễn lệ lần nữa.
Xem núi như kiếm, bất động như sơn!
Loại kiếm thế này, bắt nguồn từ việc quan sát đỉnh núi, ý nặng như hình, chỉ có chân chính cảm ngộ ra loại ý kia, mới có thể chân ý phát huy được kiếm đạo bên trong.
Dưới tình huống bình thường, muốn cảm ngộ ra loại ý cảnh bất động như núi này rất khó khăn, bởi vì dù sao người cũng không phải là núi, tự nhiên càng không thể làm được giống như núi, mặc kệ trời long đất lở, ta vẫn lù lù không động.
Điểm này, chính là căn nguyên Bạch Nhạc không thể hiểu được.
Nhưng hôm nay ở dưới yêu thú không ngừng trùng kích, Bạch Nhạc đã bị ép đến tuyệt cảnh, có thể nói là đã đến bờ sinh tử.
Nhưng cũng chính ở dưới loại tuyệt cảnh này, loại cảm giác không cam lòng trong lòng Bạch Nhạc kia, đã giãy dụa, vừa lúc đối ứng với ý cảnh bất động như núi.
Dưới thời khắc sinh tử, Bạch Nhạc thuận thế đột phá, hoàn toàn cảm ngộ ra kiếm ý bất động như núi.
Trong lúc vô tình, Bạch Nhạc giống như hóa thành một ngọn núi, cho dù linh lực không đủ, vẫn có thể khiến cho kiếm ý không dứt như cũ.
Giờ khắc này, chỉ dựa vào phần kiếm ý đó, cũng đủ để Bạch Nhạc gắt gao ngăn trở đám yêu thú trùng kích.
Quan trọng nhất là, sau khi hoàn toàn cảm ngộ ra loại kiếm ý này, khí tức bản thân Bạch Nhạc cũng dần dần thu liễm, giống như đã hóa thành một tòa kiếm phong chân thực.
Dưới tình huống như vậy, có rất nhiều yêu thú, chủ động tránh khỏi Bạch Nhạc.
Đạo lý này rất đơn giản, cho dù là yêu thú bị kích động, cũng chỉ không nhịn được muốn xé nát sinh vật trước mặt, chứ không muốn đâm cháy ngọn núi trước mặt.
Trong vài giây ngắn ngủi, Bạch Nhạc vốn đã đến tuyệt cảnh, lúc nào cũng có thể bị yêu thú xé nát, lại miễn cưỡng chống đỡ được.
- Điều này không có khả năng!