Vệ Phạn Dạ nhìn thấy một màn này, cũng không khỏi trợn to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Mặc dù hắn không biết tại sao Yến Bắc Thần làm được, nhưng hắn có thể cảm thụ được loại kiếm ý kia, đối với Vệ Phạn Dạ luôn luôn tự phụ mà nói, không thể nghi ngờ chuyện này lại là một đả kích thật lớn.
- Trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối không có khả năng.
Bạch Nhạc phun ra một ngụm trọc khí, nhìn lớp yêu thú cuối cùng đi qua bên người, bình tĩnh trả lời.
Đến nay loại cảm giác mệt mỏi rã rời đến tận xương kia vẫn không hết, nhưng cũng mang cho Bạch Nhạc một loại cảm giác vui sướng sống sót sau tai nạn, mặc dù đột phá dưới loại tuyệt cảnh này nguy hiểm, nhưng lợi ích tuyệt đối xứng đáng với phần nguy hiểm này.
- Thật sao?
Vệ Phạn Dạ nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, lạnh lùng mở miệng nói:
- Yến Bắc Thần, ta thừa nhận ta vẫn nhìn nhầm ngươi, nhưng... Vậy thì thế nào chứ?
Vệ Phạn Dạ thu liễm lại cảm xúc, trên người lộ ra một luồng sát khí nhàn nhạt, cánh tay hơi lật, trường kiếm xuất hiện, lạnh lùng chỉ về phía Bạch Nhạc.
Mặc dù theo dự tính là, để cho Yến Bắc Thần chết trong yêu thú trùng kích mới là kết quả tốt nhất, nhưng cho dù Yến Bắc Thần may mắn chạy ra, cũng không có gì không bình thường.
Hắn ở đây, chính là một phần bảo đảm cuối cùng.
Trên thực tế, lấy thực lực của hắn, cho dù Yến Bắc Thần ở trạng thái đỉnh phong, thắng bại cũng là năm mươi năm mươi, càng không nói đến tình huống hiện tại.
Bạch Nhạc đã sớm lực kiệt, hắn cũng nhìn thấy rất rõ ràng, chuyện này không thể nào làm giả được.
Mặc dù chuyện này hơi có vẻ thắng không anh hùng, nhưng vậy thì sao chứ?
Bản thân lần này đã không phải là một trận tỷ thí công bằng, hắn cũng không cần cái gì là công bằng, muốn chỉ là một cái kết quả mà thôi.
Chém giết truyền nhân Ma Quân, đoạt lại Côn Ngô Kiếm, một khi cái công lao này rơi vào trên người hắn, đủ để hắn lập tức danh chấn thiên hạ, sau đó cái gì cũng không cần làm, chỉ cần chờ rời khỏi Quảng Hàn Thiên Cung là đủ.
Bất kể là bản thân hắn, hay Bắc Đẩu Tinh Cung đều bởi vì chuyện này mà được lợi!
Thậm chí trong đáy lòng Vệ Phạn Dạ, vẫn có một chút tâm tư, nếu có thể trợ giúp Vân Mộng Chân đoạt lại Côn Ngô Kiếm, không chừng, vị thánh nữ kia cũng sẽ đối đãi với khác hắn!
Nếu lấy đây là mấu chốt, có thể đến gần thánh nữ, cuối cùng ôm mỹ nhân về, vậy coi như hoàn mỹ.
Tất cả chuyện này, khiến trong lòng Vệ Phạn Dạ sinh ra vô số mơ màng, cũng làm cho sát ý của hắn bén nhọn hơn.
Bạch Nhạc nhìn Vệ Phạn Dạ, dường như đã đoán được chút tâm tư khác của hắn, khẽ thở dài một tiếng.
- Vệ Phạn Dạ, ta không muốn giết ngươi... Hiện tại tránh đường, vẫn không tính là quá trễ! Ta có thể tạm thời buông xuống thành kiến, liên thủ với ngươi trợ giúp thánh nữ chém giết Giao Long trước, rồi tính tiếp.
Bạch Nhạc thật sự không muốn liều mạng với Vệ Phạn Dạ, bởi nó không có ý nghĩa gì.
Dù cái sát cục này, vốn là do Vân Mộng Chân bố trí xuống, nhưng thứ hắn chân chính để ý cũng vẫn là sự an nguy của Vân Mộng Chân.
Vì thế không tiếc giảng hòa cùng Vệ Phạn Dạ, thậm chí... Lần nữa gánh chịu nguy hiểm lớn hơn.
Đáng tiếc, bất kể thái độ Bạch Nhạc thành khẩn như nài, Vệ Phạn Dạ cũng sẽ không tin tưởng hắn, càng không vì vậy mà dừng tay.
- Giết ngươi, tự nhiên ta sẽ cầm Côn Ngô Kiếm về cho thánh nữ! Ngươi yên tâm, ta sẽ mang theo cả đầu ngươi cùng đi gặp thánh nữ, không chừng, ngươi chết, còn có thể khiến thánh nữ cười.
Khóe miệng Vệ Phạn Dạ lộ ra một nụ cười đùa cợt, trầm giọng đáp.
Trong nháy mắt lời nói rơi xuống, Vệ Phạn Dạ đã giành tấn công trước, chém một kiếm về phía Bạch Nhạc.
Trường kiếm chợt hóa thành một đạo cầu vồng ngân sắc, sắc bén không thể đỡ!
Hắc y ngân phát!
Lúc này Vệ Phạn Dạ, đã bộc phát ra toàn bộ thực lực, cho dù là truyền nhân Ma Quân đã lực kiệt, cũng đủ làm cho hắn ra tay toàn lực.
Một kiếm này hạ xuống cực nhanh, thậm chí dường như đã vượt qua cực hạn của mắt thường.
Ngay tại thời điểm một kiếm này gần rơi vào trên người Bạch Nhạc, một tiếng thở dài thong thả vang lên.
Một khắc sau, sau lưng Bạch Nhạc lập tức hiển hiện ra Tinh Cung hoàn chỉnh.
Trong nháy mắt, linh lực chợt bộc phát ra từ trong cơ thể, hóa thành một cỗ kiếm ý ngập trời, hung hãn chém về phía Vệ Phạn Dạ.
Tinh Cung hoàn mỹ bạo phát!
Giờ khắc này, đối mặt với thủ đoạn độc ác của Vệ Phạn Dạ, Bạch Nhạc cũng không dám khinh thường chút nào, hơn nữa, một khi động thủ, tốc độ cũng phải nhanh, chỉ có trong thời gian ngắn nhất chém giết Vệ Phạn Dạ diệt khẩu, mới có thể giảm thiểu khả năng bại lộ thân phận tới mức thấp nhất.
Oanh!
Một kiếm chém ra, linh khí ngập trời liền hóa thành một cỗ lực lượng không thể ngăn cản, ầm ầm rơi xuống.
Cùng lúc đó, bảy ngôi sao bên trong Tinh Cung cũng đột nhiên hóa thành bảy chuôi kiếm quang, trực tiếp phong kín đường chạy trốn của Vệ Phạn Dạ.
- Linh lực? Không đúng... Đây là, Bắc Đẩu Kiếm Trận?
Đột nhiên con ngươi Vệ Phạn Dạ co rụt lại, trong nháy mắt chợt nhận ra.
Trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, giờ khắc này Vệ Phạn Dạ mới đoán được thân phận của Bạch Nhạc.