Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 893 - Chương 893 - Đàm Băng Hoa

Chương 893 - Đàm Băng Hoa
Chương 893 - Đàm Băng Hoa

Thực ra đến hiện tại bên trong thung lũng, vẫn có rất nhiều yêu thú, nhưng xung quanh thủy đàm, lại căn bản không có bóng dáng nửa con yêu thú.

Thế nhưng, suy nghĩ chút là có thể hiểu, địa phương có Giao Long lui tới, yêu thú nào dám có gan đặt chân.

Bạch Nhạc cúi người, đưa tay thò vào trong nước thử một chút, đàm thủy rất lạnh, giống như có chút tương tự với Hàn Đàm trước đó.

Hắn hơi do dự một chút, liền trực tiếp thả người nhảy vào trong đầm nước.

Mặc dù đàm thủy rất lạnh, nhưng đã có kinh nghiệm trước đó, nên Bạch Nhạc cũng không quá sợ hãi, bây giờ lại là ban ngày, Bạch Nhạc tự tin cho dù thật sự chuyện gì bất ngờ, dựa vào Côn Ngô Kiếm, cũng có thể ung dung thoát thân.

Dù sao, Chân Long Chi Hồn cũng không có khả năng luôn thức tỉnh, chỉ dựa vào uy hiếp do con Bạch Giao kia mang đến, còn xa chưa tới mức để Bạch Nhạc không dám đụng vào.

Bạch Nhạc nhảy vào trong đầm, một đường đi xuống dưới, chân chính lặn vào bên trong, mới phát hiện, mặc dù miệng đầm rất nhỏ, nhưng diện tích dưới nước lại rất lớn, hơn nữa càng sâu hơn so với trong dự tính trước đó.

Cho dù thiên về phỏng đoán, thì đoạn đường này Bạch Nhạc cũng lặn xuống ít nhất bảy, tám trăm mét, mới rốt cục chạm đến đáy.

Từ xa, Bạch Nhạc đã thấy thân thể Bạch Giao cuộn lại tại đáy đầm.

Chỉ là bây giờ Bạch Giao đang ngủ say, cho dù Bạch Nhạc đến, cũng không khiến Bạch Giao thức tỉnh.

Đáy nước sâu như vậy, ánh sáng rất tối, cho dù là lấy năng lực của Bạch Nhạc, cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy mọi vật.

Bạch Nhạc cẩn thận đi về phía Bạch Giao nằm, lúc này mới nhìn thấy, ngay dưới thân thể Bạch Giao, có một đóa băng hoa, cho dù là dưới đáy hồ đen tối, cũng vẫn rất dễ thấy.

Mặc dù còn cách một khoảng cách, nhưng Bạch Nhạc lại có thể cảm nhận được phía trên đóa băng hoa kia ẩn chứa linh vận, giống như chỉ cần ở xung quanh băng hoa, tốc độ linh lực vận hành trong cơ thể sẽ nhanh lên.

Hơn nữa, Bạch Nhạc có một loại cảm giác, sở dĩ đầm nước này lạnh như vậy, chính là vì đóa băng hoa này.

Nếu nói đến bảo bối, sợ rằng đóa băng hoa này mới là bảo bối quý giá nhất.

Bạch Giao một mực ở lại chỗ này, trừ phụ trách thủ hộ đệ tử Quảng Hàn Thiên Cung tham gia khảo nghiệm ra, chỉ sợ cũng là đang thủ hộ đóa băng hoa này.

Ý niệm trong đầu hơi chuyển, Bạch Nhạc liền ý thức được, sợ rằng đóa băng hoa này mới là phần thưởng dành cho đệ tử nơi đây.

Đương nhiên, muốn lấy được đóa băng hoa này, tất nhiên sẽ vô cùng nguy hiểm.

Dù sao, ở bên trong thung lũng, chỉ cần tránh né đêm trăng tròn, thật ra cũng rất khó gặp phải Bạch Giao, nếu như chỉ vì đi qua thung lũng, thì chỉ cần đối mặt với những yêu thú bình thường bên ngoài là đủ.

Nhưng giả sử muốn có được đóa băng hoa này, nhất định phải đối mặt với Bạch Giao công kích.

Mặc dù đóa băng hoa này mê người, nhưng muốn có được thì cũng phải đối mặt với nguy hiểm cực kỳ đáng sợ.

Cho dù không đề cập tới Chân Long Chi Hồn ẩn giấu trong đầm nước, chỉ là bản thân Bạch Giao, cũng đã có thực lực Tinh Hải Cảnh, ngay cả Vân Mộng Chân, dưới tình huống không có Côn Ngô Kiếm, cũng bị thiệt thòi trên người Bạch Giao, chớ đừng nói chi là người khác.

Nghĩ vậy, Bạch Nhạc không khỏi nghĩ đến khối lệnh bài thân phận Quảng Hàn Thiên Cung kia.

Dựa theo quy tắc Chân Long Chi Hồn nói tới, nếu có lệnh bài trong tay, sẽ ung dung hơn nhiều.

Chỉ tiếc, trước đây đối mặt Chân Long Chi Hồn uy hiếp, Bạch Nhạc đã ném lệnh bài thân phận cho Vân Mộng Chân, cuối cùng Vân Mộng cũng không có ý tứ trả lại nó.

Kể từ đó, Bạch Nhạc liền có chút do dự.

Bạch Nhạc đứng tại chỗ quan sát tỉ mỉ một hồi, nhưng vẫn không nhịn được sự mê hoặc của băng hoa, bèn cẩn thận đi về phía băng hoa.

Nhưng mà, tại khoảng cách Bạch Nhạc đưa tay là có thể chạm đến băng hoa, Bạch Giao vốn một mực ngủ say giống như cảm thụ được cái gì, đột nhiên mở mắt.

Trong tích tắc, một luồng áp lực khủng bố nghiền ép về phía Bạch Nhạc.

Tới mức này, trong lòng Bạch Nhạc cũng liều một cái, căn bản không để ý tới Bạch Giao uy hiếp, đưa tay ra trực tiếp bắt lấy băng hoa.

Nhưng mà, chuyện khiến cho Bạch Nhạc vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới là, gần như trong nháy mắt tay hắn đụng tới băng hoa, đóa băng hoa kia cũng chợt nở rộ, lộ ra một cỗ hàn ý khủng bố, lấy một loại tốc độ kinh khủng, lan tràn ra xung quanh!

Trong tích tắc ngắn ngủi, toàn bộ hồ nước giống như đều bị đóa băng hoa nở rộ này chiếm giữ, hơn nữa, cái băng hoa này cũng không chỉ giam giữ hắn, mà kể cả Bạch Giao cũng bị bao phủ lên, trực tiếp vây ở bên trong đóa băng hoa này.

Rống!

Bạch Giao nhìn chằm chằm vào Bạch Nhạc, đột nhiên phát ra một tiếng rống giận rung trời, trong nháy mắt đàm thủy xung quanh hóa thành một mạch nước ngầm, đánh thẳng tới chỗ Bạch Nhạc.

Bạch Nhạc căn bản không kịp nghĩ nhiều, gần như là trong nháy mắt, đã trực tiếp lấy ra Côn Ngô Kiếm!

Bạch Giao vốn dự định đánh về phía Bạch Nhạc, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Côn Ngô Kiếm, đột nhiên thân thể co rụt lại, mạnh mẽ thu móng vuốt đã vươn ra về sau.

Thanh kiếm này, lưu lại cho nó bóng ma cực đại trong lòng!

Bình Luận (0)
Comment