Ban đầu nó đối mặt với Vân Mộng Chân, vốn rất nhẹ nhàng, thậm chí còn có một loại khoái ý mèo vờn chuột, nhưng chính thanh kiếm này, đã khiến tình thế đảo ngược, cho dù là lân phiến cứng cỏi trên người nó, cũng không đỡ được sự sắc bén của kiếm phong.
Đương nhiên, hình như thực lực người trước mặt này, kém xa nữ nhân kia.
Nhưng dưới cái nhìn của Bạch Giao, hai người kia vốn là một người, nếu tiểu tử này đến, vậy nói không chừng nữ nhân khủng bố kia cũng ở ngay xung quanh.
Nghĩ vậy, Bạch Giao nhất thời cảnh giác lên, cẩn thận quan sát xung quanh một chút, sau khi không thấy cái bóng của Vân Mộng Chân, lúc này mới thoáng yên tâm một ít.
- Gào!
Bạch Giao trợn mắt với Bạch Nhạc, trong miệng gầm lên giận dữ lần nữa, ý tứ uy hiếp, rõ ràng.
Chứng kiến Bạch Giao không có lập tức nhào tới, Bạch Nhạc cũng thở phào một hơi, đừng nhìn hắn có Côn Ngô Kiếm nơi tay, dưới tình huống bị băng hoa vây khốn, nếu như Bạch Giao thật nhào tới, hắn cũng không đỡ được.
- Ta... Ngô!
Bạch Nhạc muốn nói chút gì đó với Bạch Giao, chỉ là vừa mới mở miệng, đàm thủy đã trực tiếp chui vào, không thể nói ra được cái gì, liền nuốt một ngụm nước lớn, hơn nữa đầm nước này vô cùng lạnh, chui vào trong bụng, nhất thời khiến cho đáy lòng Bạch Nhạc sinh ra một loại cảm giác băng hàn.
Thấy Bạch Nhạc bị sặc nước, Bạch Giao nhất thời hài lòng lắc lư cái đuôi, dáng vẻ giống như cười trên nỗi đau của người khác, há miệng rống lên một tiếng.
“…”
Mặc dù Bạch Nhạc nghe không hiểu tiếng kêu của Bạch Giao, nhưng cũng có thể nhìn ra được, hiển nhiên là mình bị Bạch Giao cười nhạo, quả thực có một loại cảm giác phiền muộn bị chửi nhưng không thể chửi lại.
Chỉ là, như vậy cũng nhìn ra được, linh trí con Bạch Giao này cũng không tính là rất cao, hơn nữa, bởi vì một mực vây ở chỗ này, nên có vẻ hơi ngây thơ, giống như là một đứa trẻ bảy tám tuổi.
Băng hoa vẫn đang không ngừng nở rộ ra xung quanh, toàn bộ không gian đầm nước đều đã bị phong kín, coi như bây giờ Bạch Nhạc muốn trốn cũng đã không trốn thoát.
Thế nhưng, nước xung quanh cũng bị đông lại, chẳng mấy chốc, sẽ hình thành một cái không gian, mặc dù nước xung quanh vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng cũng đã không ảnh hưởng quá lớn.
- Bạch Long, ngươi xem, ta không có dẫn nữ nhân hung hãn kia đi cùng, không có ác ý gì với ngươi.
Bạch Nhạc xòe tay ra, vừa mở miệng liền bán Vân Mộng Chân đi, dáng vẻ muốn phân rõ giới hạn với Vân Mộng Chân.
Thế nhưng, nữ nhân hung hãn... Nếu như cách xưng bô này bị Vân Mộng Chân nghe được, sợ là sẽ xé miệng của hắn cũng chừng.
- Gào!
Bạch Giao rống lên một tiếng, thân thể lắc lư theo, trong mắt lộ ra một tia khinh thường, giống như nó căn bản không sợ nữ nhân hung hãn kia.
Có điều, nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch Giao, trong lòng Bạch Nhạc cũng thở phào một cái.
Hắn sợ nhất chính là đối phương trực tiếp nhào tới công kích, đối với loại tồn tại đã có linh trí này, chỉ cần nguyện ý giao lưu, như vậy sự tình sẽ dễ xử lý hơn nhiều.
- Ta đương nhiên biết ngươi không sợ nàng, ngươi xem, bây giờ thanh kiếm này ở trên tay ta, coi như gặp lại, nữ nhân hung hãn kia không có nó, sẽ không đánh lại ngươi có đúng hay không?
Bạch Nhạc chỉ mình Côn Ngô Kiếm trong trong tay mình mở miệng nói lần nữa.
- Gào!
Bạch Giao đắc ý rống to một tiếng, gật đầu ý bảo không sai.
- Ngươi canh giữ ở chỗ này, là vì thủ hộ đóa băng hoa kia sao?
Đi một vòng, rốt cục Bạch Nhạc cũng vòng trở về, dò hỏi.
Nhắc tới băng hoa, Bạch Giao liền có chút suy nghĩ, phất phất móng vuốt về phía Bạch Nhạc, tỏ vẻ uy hiếp.
- Đóa băng hoa này, là để cho đệ tử Quảng Hàn Thiên Cung đi qua khảo nghiệm phải không? Mặc dù ngươi canh giữ ở đây, nhưng cũng không thể nuốt trọn nó.
Bạch Nhạc chỉ chỉ xung quanh, hỏi lần nữa.
- Gào!
Đối với điểm này, Bạch Giao cũng không có giấu giếm, trên thực tế, gia hỏa này căn bản không biết nói dối.
- Đúng rồi, ta chính là đệ tử Quảng Hàn Thiên Cung, hơn nữa đã đi qua khảo nghiệm, không phải ít ngày trước ngươi cũng tận mắt thấy sao?
Bạch Nhạc mở miệng nói lần nữa.
Bạch Giao duỗi duỗi móng vuốt, coi thường lắc đầu.
- Ngươi nói là lệnh bài thân phận sao? Ngươi cũng nhìn thấy rồi, mặc dù ta cho nữ nhân hung hãn kia, nhưng nó vốn là của ta mà, có đúng hay không?
Bạch Giao nghe thế, không khỏi hơi nghiêng đầu, lộ ra một tia chần chờ.
Chuyện khi trước, nó tận mắt nhìn thấy, cái lệnh bài Quảng Hàn Thiên Cung kia, thật sự là của Bạch Nhạc!
Đương nhiên, dựa theo quy củ của Quảng Hàn Thiên Cung, chỉ có người nắm giữ lệnh bài mới xem như là đệ tử Quảng Hàn Thiên Cung, nhưng trong này vẫn có sơ hở, lệnh bài là của Bạch Nhạc, cho dù đã đưa cho người khác, nhưng chỉ cần nó nguyện ý, tự nhiên cũng có thể coi Bạch Nhạc là đệ tử Quảng Hàn Thiên Cung.
Bạch Nhạc nhìn ra Bạch Giao đang do dự, nên lần nữa lấy cớ đầu độc nói:
- Bạch Long, lẽ nào ngươi không muốn đi xem một chút sao? Chỉ cần ta lấy đi băng hoa, sứ mệnh của ngươi cũng liền hoàn thành, không cần một mực ở lại chỗ này nữa.
- Ta có thể mang ngươi rời đi nơi đây, đi ra thế giới bên ngoài chơi.
- Gào!
Bạch Giao nghe thế, rốt cục cũng động tâm.