Một khi có linh trí, tự nhiên sẽ sinh ra sự hiếu kỳ mãnh liệt, càng không chịu cô đơn!
Cố thủ trong một cái đầm nước, thực sự quá buồn chán.
Bạch Nhạc dẫn nó đi ra ngoài chơi, nhất thời liền để nó động tâm.
Bạch Giao do dự một chút, giống như nghĩ đến cái gì, có chút sợ hãi, yếu ớt rống một tiếng.
Bạch Nhạc thoáng suy tư, liền hiểu được, hỏi dò:
-Ý ngươi là... Chân Long Chi Hồn xuất hiện đêm hôm đó?
Bạch Giao gật đầu, phất phất móng vuốt, mặc dù nhìn rối loạn hỗn độn, nhưng Bạch Nhạc vẫn hiểu ý tứ của nó.
Bạch Giao thủ tại chỗ này, muốn rời khỏi, nhất định phải được Chân Long Chi Hồn đồng ý, bằng không nó căn bản không dám rời đi.
- Ta làm như thế nào mới đánh thức được nó?
Ngẫm lại, Bạch Nhạc hỏi lần nữa.
Mặc dù đánh thức Chân Long Chi Hồn sẽ rất nguy hiểm, nhưng hiển nhiên nguy hiểm và thu hoạch có quan hệ trực tiếp, nếu có thể thật sự dẫn Bạch Giao ra khỏi Quảng Hàn Thiên Cung, cho dù mạo hiểm một lần, đối với Bạch Nhạc cũng tuyệt đối là đáng giá.
- Không cần, bản tôn ở nơi này!
Gần như cùng lúc Bạch Nhạc mở miệng, bên cạnh băng hoa, liền nhất thời hiện ra hư ảnh Bạch Long.
Ở chỗ này, Bạch Nhạc coi như rõ ràng, Bạch Long thật sự lấy trạng thái thần hồn mà sống sót.
- Vãn bối Bạch Nhạc, bái kiến tiền bối!
Bạch Nhạc hơi khom người, trầm giọng nói.
- Tiểu tử, ngươi vẫn dám tới nơi này, ngươi thật không sợ chết sao?
Bạch Long nhìn chằm chằm vào Bạch Nhạc, lạnh lùng mở miệng nói.
- Sợ, đương nhiên là sợ!
Bạch Nhạc không có bị Bạch Long hù doạ, bình tĩnh mở miệng nói:
- Chúng sinh đều có linh, nào có chuyện không sợ chết? Tu hành, không phải là tranh đấu giành một đường cơ duyên sao? Ta không muốn tình nguyện bình thường, tự nhiên chỉ có thể mạo hiểm tới tranh cái cơ duyên này.
- Chúng sinh có linh!
Bạch Long lặp lại bốn chữ này, không khỏi có chút thổn thức.
Tính từ thời đại thượng cổ, không biết nó đã sống sót bao lâu, tu hành giả nhân loại, càng là đếm không hết.
Nhưng khi đó, nó ở lại Quảng Hàn Thiên Cung, cũng là bởi vì một câu nói kia của Quảng Hàn Tiên Tử, chúng sinh đều có linh, đều có thể tu hành, chúng sinh bình đẳng.
Quảng Hàn Tiên Tử cũng không có bởi vì nó không phải nhân loại, mà kỳ thị nó, ngược lại ở một mức độ nào đó, trợ giúp nó tu hành, đối với nó mà nói, cùng với việc nói nó là thần thú thủ hộ Quảng Hàn Thiên Cung, chẳng bằng nói nó là thần thú thủ hộ của Quảng Hàn Tiên Tử.
Chỉ tiếc, nó thiên tư hữu hạn, cuối cùng không thể nào đuổi theo bước chân của Quảng Hàn Tiên Tử, bị ép ở lại chỗ này, theo tuế nguyệt trôi qua, rốt cục chỉ còn lại một luồng tàn hồn, dựa vào hàn đàm mà sinh tồn.
Tuế nguyệt dài dằng dặc, thế cho nên nó đã gần như không có tình cảm!
Thứ có thể khiến nó động dung, cũng chỉ còn hậu duệ Bạch Giao này của nó.
Mà giờ khắc này, nhìn Bạch Nhạc, dường như nó lại nghĩ tới những năm tháng nó đi theo Quảng Hàn Tiên Tử.
Trên thực tế, vừa rồi Bạch Nhạc lung lay Bạch Giao, nó cũng nghe được... Đương nhiên, nó không dễ lừa như Bạch Giao, cũng không tin Bạch Nhạc thật sự không có quan hệ cùng Vân Mộng Chân, thế nhưng nó lại có thể phân biệt được, Bạch Nhạc tới xác thực không có ác ý.
Quan trọng hơn là, câu nói kia của Bạch Nhạc cũng đã đả động nó.
Nó đã chỉ còn một luồng tàn hồn, chỉ có thể ở lại chỗ này, Bạch Giao ở trong mắt nó, vẫn chỉ là một đứa bé, không thể một mực ở lại trong cái hàn đàm này?
Mặc dù nó không thích Vân Mộng Chân, nhưng trong lòng nó cũng mơ hồ hiểu ra, sợ rằng Vân Mộng Chân không có lừa nó, Quảng Hàn Thiên Cung ngày xưa, đã thật sự không còn tồn tại.
Kể từ đó, càng không có đạo lý để Bạch Giao tiếp tục lưu lại nơi đây.
Đối với Bạch Giao mà nói, theo tiểu tử trước mắt đi ra ngoài, nhìn thế giới bên ngoài một chút, mới là lựa chọn tốt hơn.
Còn nó sẽ theo cái Quảng Hàn Thiên Cung này mai một đi.
- Ngươi muốn lấy băng hoa, muốn dẫn nó đi, đều có thể, nhưng đầu tiên ngươi phải chứng minh được, ngươi có tư cách này.
Bạch Long nhìn Bạch Nhạc, chậm rãi mở miệng nói:
- Vật ấy tên là Cực Hàn Băng Hoa, kỳ hàn không gì sánh được, ta không cho phép ngươi lấy, chỉ có thể luyện hóa ngay tại đây... Luyện hóa được, ngươi có thể lấy đi, bằng không, không cần nhắc lại.
Đây là lần đầu tiên Bạch Nhạc biết tên loại băng hoa này, ngay cả trong truyền thừa của Thông Thiên Ma Quân, cũng không có ghi chép về Cực Hàn Băng Hoa, hiển nhiên linh chủng bực này, chỉ Quảng Hàn Thiên Cung mới có, ngoại giới đã sớm diệt tuyệt.
Linh dược trân quý bực này, quả thực khó có thể đánh giá.
Nếu thu, Bạch Nhạc còn có mấy phần lòng tin, nhưng muốn hắn luyện hóa tại chỗ, lại là một chuyện khác.
Bạch Nhạc không nỗ lực cò kè mặc cả với Bạch Long, trên thực tế, hắn cũng hiểu, sợ rằng bản thân chuyện này là quy tắc thu băng hoa, chứ không phải là Bạch Long cố ý làm khó dễ hắn.
- Được!
Bạch Nhạc gật đầu đồng ý.
- Vậy thì bắt đầu đi... Những điều kiện khác, chờ ngươi luyện hóa xong băng hoa cũng không chậm!
Bạch Long hờ hững liếc nhìn Bạch Nhạc, thản nhiên nói.
Bạch Nhạc cũng không do dự, thân hình thoắt một cái, đi tới vị trí của Cực Hàn Băng Hoa.