Trước đó Bạch Nhạc không nghe thấy chuyện Bạch Long dặn dò Bạch Giao, nên từ tâm mà nói, Bạch Nhạc thực sự không muốn coi Bạch Giao như sủng vật.
Bạch Giao sở hữu linh trí, mặc dù bây giờ, ngây thơ giống như một đứa trẻ vài tuổi, nhưng theo thời gian, sẽ tiếp xúc càng ngày càng nhiều người, theo thực lực đề thăng, tất cả đều sẽ thay đổi.
Nên sẽ có một ngày, Bạch Giao cũng có thể mở miệng nói tiếng người giao lưu cùng mình như Bạch Long, ai sẽ cho rằng nó chỉ là một sủng vật chứ?
- Bằng hữu!
Nghe được hai chữ này, bất kể là Bạch Giao hay là Bạch Long, đều cũng có chút bất ngờ.
Bạch Giao nhe răng vung vẩy móng vuốt bay lượn, có vẻ rất đắc ý, còn Bạch Long thì lại yên lặng hồi lâu.
- Bạch Nhạc, đã như vậy, ngươi có nguyện ý ký kết khế ước thần hồn với nó không?
Bạch Long chăm chú nhìn Bạch Nhạc, trầm giọng hỏi.
- Đương nhiên có thể!
Bạch Nhạc không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đồng ý.
Hắn vốn chưa từng nghĩ tới lừa dối Bạch Long, tự nhiên không có gì để do dự cả.
Hiển nhiên, câu trả lời này cũng làm cho Bạch Long rất hài lòng.
Dưới sự dẫn dắt của Bạch Long, rất nhanh Bạch Nhạc đã ký kết khế ước thần hồn với Bạch Giao, loại khế ước thần hồn hoàn toàn bình đẳng kia.
- Ngao ô!
Hoàn thành những chuyện này, Bạch Giao cũng hiểu, mình phải rời đi rồi, nó lưu luyến không rời bay lượn bên người Bạch Long.
- Đi thôi!
Bạch Long giơ móng vuốt sờ sờ đầu Bạch Giao, nhẹ giọng nói.
Nơi xa, Ẩn Tâm, Bách Sự Thông và mấy người đang đi tới trung tâm thung lũng, đột nhiên nghe được một tiếng long ngâm, mấy người không khỏi lập tức biến sắc!
Lần trước Bạch Nhạc leo núi, đã một lời vạch trần huyền cơ, người khác còn tưởng có chỉ dẫn này vượt qua núi, sẽ không quá khó khăn.
Mấy ngày nay, có không ít người đã trèo qua núi, chỉ là đối với bọn hắn mà nói, ứng phó yêu thú bên trong thung lũng không hề dễ dàng.
Đám người Ẩn Tâm và Bách Sự Thông xem như là nhóm đi nhanh nhất, bây giờ đã tới gần trung tâm thung lũng.
Hiện tại vẫn chưa tới đêm trăng tròn, trong lòng mấy người vốn có một ít nắm chặt, nhưng tiếng long ngâm này, lại thực sự hù dọa tất cả mọi người.
Yêu thú là yêu thú, nhưng có long sẽ là một chuyện khác.
Cho dù chỉ là Giao Long, cũng đủ để nghiền ép tất cả mọi người.
Thời điểm mọi người do dự xem có nên tiếp tục đi về phía trước hay không, lại có một tiếng long ngâm vang lên, dưới ánh trăng, đột nhiên xuất hiện một đạo bóng trắng, thậm chí lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, một con bạch sắc Giao Long chợt xé rách trời cao, trực tiếp xông về phía mấy người.
- Gào!
Vừa há miệng, nhất thời có một cột nước rơi xuống, dưới tình huống vội vàng không kịp chuẩn bị, mấy người đều bị vẩy đầy mặt mũi, bộ dạng ướt sũng.
Nhưng mà, so với dáng vẻ chật vật này, sự sợ hãi trong lòng mấy người còn đáng sợ hơn.
Chỉ dựa vào khí tức lộ ra trên người con Giao Long kia, đã đủ khiến mấy người gần như không nhấc lên được dũng khí giao thủ, cái khí tức kia nghiễm nhiên là Tinh Hải Cảnh.
Phải biết rằng, bản thân bọn hắn vượt qua núi đã có chút miễn cưỡng, thực lực thua xa Vệ Phạn Dạ, thì càng không cần so sánh với Vân Mộng Chân, chút thực lực ấy đối mặt với Giao Long, quả thực không có nửa điểm tác dụng.
Chỉ là, so với người khác, cảm giác của Ẩn Tâm nhạy bén hơn một ít.
Mặc dù khí tức của con Giao Long này rất khủng bố, hơn nữa còn uốn lượn ngay trước mặt mấy người, dường như lúc nào cũng có thể phát động công kích, nhưng trên thực tế, nàng lại cảm thụ được, hình như đối phương không có nửa điểm ác ý.
Ngụm nước kia, càng giống như là một trò đùa mà thôi.
- Bạch Giao, không được nghịch ngợm!
Thời điểm mọi người đang kinh sợ, Bạch Nhạc nhất thời hiện thân, cười khổ nói.
- Gào!
Bạch Giao bất mãn xoay người lại, phun một ngụm nước về phía Bạch Nhạc.
Hiển nhiên là Bạch Giao rất bất mãn với lời xưng hô này.
Trong nháy mắt, Bạch Nhạc liền được hưởng đãi ngộ giống người khác, trên trán lập tức hiện ra một hàng hắc tuyến.
- Bạch Long!
Có khế ước thần hồn, nên Bạch Nhạc dễ dàng hiểu ý của Bạch Giao hơn rất nhiều, hắn lập tức hiểu ra, đây là nó bất mãn vì bị gọi là Bạch Giao.
Dù sao, trước đó Bạch Nhạc cũng gọi nó là Bạch Long.
Mặc dù bây giờ nó vẫn chưa chân chính hoàn thành Long Biến, chỉ là Giao Long, nhưng cũng không muốn bị gọi là Bạch Giao.
Bạch Giao nghe thấy Bạch Nhạc thay đổi cách gọi, nhất thời uốn lượn trên không trung, phất phất móng vuốt, dương dương đắc ý nhìn Bạch Nhạc.
So với việc Bạch Nhạc bất lực, thì những người khác đã sớm ngây ngốc.
- Yến Bắc Thần? !
Gặp Yến Bắc Thần ở nơi này đã rất kỳ lạ rồi, bây giờ Yến Bắc Thần còn có quan hệ với con Giao Long này, chuyện này không khỏi quá vô lý đi?
Bạch Nhạc nhìn lướt qua, nhất thời đưa mắt tập trung lên người Trần Minh Dương.
Bất kể như thế nào, Bạch Nhạc nhìn thấy Trần Minh Dương, cũng có chút chột dạ, trước đó hắn lừa Vân Mộng Chân, đã dùng thân phận này, mặc dù cuối cùng bị Vân Mộng Chân nhìn thấu, nhưng hôm nay đụng phải chính chủ, cũng khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng.
- Tốc độ của các ngươi cũng rất nhanh đó.