Bạch Nhạc liếc nhìn mọi người, giống như nghĩ đến cái gì, tiếp tục nói:
- Nếu đã gặp nhau, có phải nên giao ra chút tiền mãi lộ hay không?
“...”
Câu nói này vừa ra, nhất thời khiến cho tất cả mọi người tối sầm mặt lại, suýt chút nữa mắng thành tiếng.
Hiện tại có một số người ở đây Bạch Nhạc không biết tên, nhưng có ai không bị hắn cướp chứ?
Lần này mới qua bao lâu, chẳng lẽ tên khốn này lại muốn cướp đoạt một lần nữa hay sao?
Quan trọng nhất là, lần này còn có một con Bạch Giao ở bên cạnh nhìn chằm chằm, khiến cho người ta càng không sinh ra nổi dũng khí phản kháng.
- Dù sao cũng đã không còn cái gì, ngươi muốn thì cầm hết đi.
Trần Minh Dương trợn mắt một cái, hùng hồn mở miệng nói, không ngờ lại là dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi.
So với người khác, Trần Minh Dương thật sự không sợ Yến Bắc Thần, thậm chí hắn đã từng tiếp xúc qua với Yến Bắc Thần, hắn có thể cảm giác được, Yến Bắc Thần không giống những ma đầu bình thường kia, là người có thể giảng đạo lý.
Trước đó, hắn còn một mực lo lắng, có phải Yến Bắc Thần đã chết dưới cạm bẫy của Vệ Phạn Dạ hay không, bây giờ gặp lại Yến Bắc Thần, ngược lại trong lòng có chút mừng rỡ.
Bạch Nhạc nhìn Trần Minh Dương, cũng không khỏi có chút buồn cười, lắc đầu, thong thả mở miệng nói:
- Đừng khẩn trương, chỉ là đùa một chút mà thôi.
Dường như Bạch Nhạc nhớ tới cái gì, nhếch miệng lên lộ ra một nụ cười rực rỡ, nhìn Trần Minh Dương nói:
- Còn nữa, ta cảm thấy tên ngươi không may mắn, hay là ngươi suy nghĩ đổi tên đi?
- Hả?
Trần Minh Dương nghe Bạch Nhạc nói vậy, nhất thời có chút ngơ ngác, không biết vì sao Bạch Nhạc lại nói thế.
Chỉ là, lúc này Bạch Nhạc không có hứng thú giải thích với hắn.
- Tiểu Bạch Long, chúng ta đi!
Bạch Nhạc nói chuyện với Tiểu Bạch Giao một chút, sau đó vội vã đi về phía trước.
- Gào!
Tiểu Bạch Giao hưng phấn rống lên một tiếng, nhất thời đuổi theo Bạch Nhạc về phía trước, tốc độ còn nhanh hơn nhiều so Bạch Nhạc, thỉnh thoảng còn uốn lượn trên không trung một hồi, chờ Bạch Nhạc chạy tới.
Nhìn bóng lưng Bạch Nhạc và Tiểu Bạch Giao, tất cả mọi người không khỏi hít vào một hơi lãnh khí.
Nếu như nói, trước đó còn có chút không quá khẳng định, như vậy đến bây giờ, bọn hắn đã có thể xác định quan hệ giữa Bạch Giao và Yến Bắc Thần.
Nhưng... Điều này sao có thể?
Mặc dù thực lực Yến Bắc Thần rất mạnh, nhưng so sánh với con Bạch Giao này, vẫn chênh lệch cực xa mới đúng, làm sao có thể khiến cho Bạch Giao nhận chủ?
Phải biết rằng, từ trước tới nay, cũng chỉ có những thiên tông kia, mới có thể sở hữu loại thần thú thủ hộ cấp bậc này!
Hơn nữa, bình thường những thần thú này cũng chỉ thủ hộ tông môn, căn bản sẽ không nghe theo người kia điều khiển.
Hiển nhiên con Bạch Giao này là người bảo vệ bên trong thung lũng, nhưng sao Yến Bắc Thần làm được?
Đương nhiên Bạch Nhạc không biết ý nghĩ của những người này, cũng căn bản không thèm quan tâm.
Một đường đi về phía trước, chỉ hơn nửa canh giờ, Bạch Nhạc đã nhìn thấy mảnh hải vân nhỏ kia, cùng với Vân Mộng Chân đang ngồi ở biên giới hải vân!
- Gào!
Trên thực tế, nói Bạch Nhạc nhìn thấy Vân Mộng Chân, chẳng bằng nói Tiểu Bạch Giao phát hiện Vân Mộng Chân.
Trước đó Tiểu Bạch Giao bị nhiều thua thiệt trong tay Vân Mộng Chân, vừa nhìn thấy Vân Mộng Chân nhất thời nổi giận, phát ra một tiếng gầm lớn, dương nanh múa vuốt trực tiếp nhào về phía Vân Mộng Chân.
Tiểu Bạch Giao nhớ rất rõ, trước đó Vân Mộng Chân có thể gây tổn thương cho nó, là bởi vì thanh kiếm kia!
Nhưng hôm nay kiếm đã ở trên người Bạch Nhạc, hiển nhiên bây giờ trong lòng nó nghĩ Bạch Nhạc là người bên nó, nên dĩ nhiên sẽ không sợ hãi nữ nhân hung ác này.
Sự tình phát sinh quá nhanh, ngay cả Bạch Nhạc muốn ngăn cản cũng không thể tới được.
- Vù vù!
Trong nháy mắt, Vân Mộng Chân cũng phát hiện Bạch Giao, trong lòng đột nhiên cả kinh!
Trước đó nàng từng giao thủ với Tiểu Bạch Giao, tự nhiên biết, con Tiểu Bạch Giao này phải bảo vệ cái Hàn Đàm kia, bình thường không thể rời đi, càng không thể nào đuổi ra xa như vậy.
Chỉ là dưới loại tình huống này, Vân Mộng Chân không thể để ý được nhiều như vậy, kiếm trong tay nhoáng lên, lập tức chém giết về phía Tiểu Bạch Giao.
Bạch Nhạc đứng từ xa nhìn Tiểu Bạch Giao và Vân Mộng Chân đánh nhau, khóe miệng không khỏi có chút co lại.
Còn may, thực lực Vân Mộng Chân đủ mạnh, mặc dù không có Côn Ngô Kiếm, nhưng vẫn không ăn thiệt thòi gì.
Thừa dịp khe hở này, Bạch Nhạc ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Thiên Cung đối diện hải vân, cùng với cây cầu trong mây kia.
Dưới ánh trăng, tòa Thiên Cung kia có vẻ cực kỳ xinh đẹp.
Cho dù là ban đêm, cũng không che giấu được ánh sáng của Thiên Cung.
Bạch Nhạc thu hồi ánh mắt, rơi vào trên cây cầu kia, chỉ liếc một cái, đã đoán được nguyên nhân Vân Mộng Chân còn bị vây ở chỗ này.
Bản thân cây cầu này có vấn đề, hiện tại ngay cả Vân Mộng Chân cũng không có cách đạp lên, mà phải chờ ở nơi này đến đêm trăng tròn.
Bạch Nhạc liếc mắt nhìn ánh trăng trên bầu trời, tính toán thời gian một chút, liền hiểu ra, còn khoảng ba bốn ngày nữa, sẽ là lần đầy tháng tiếp theo.