Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 901 - Chương 901 - Tên Này Không Cát Tường (2)

Chương 901 - Tên Này Không Cát Tường (2)
Chương 901 - Tên Này Không Cát Tường (2)

Nếu như dựa theo bình thường, hắn cũng phải chờ tới ba bốn ngày sau, mới có thể tìm cơ hội bước vào Thiên Cung.

Nhưng hôm nay lại khác.

Thời điểm trong đầu lóe lên ý niệm này, khóe miệng Bạch Nhạc lập tức cong lên, nhẹ giọng hô:

- Tiểu Bạch Long, trở về!

Tiểu Bạch Giao vốn đang đánh rất hăng say với Vân Mộng Chân, nghe thấy giọng nói của Bạch Nhạc, lập tức bất mãn rống lên một tiếng, nhưng vẫn bay trở về.

Thực lực Tiểu Bạch Giao mạnh hơn Vân Mộng Chân một ít, trong tranh đấu cũng một mực chiếm thế chủ động, muốn lui tự nhiên dễ dàng.

Tiểu Bạch Giao lui trở về bên người Bạch Nhạc, nhưng vẫn dương nanh múa vuốt ra dấu lấy, giống như đang tố cáo trước đó nữ nhân hung ác này từng tổn thương nó, lại uy hiếp Bạch Nhạc không cho phép đưa kiếm cho nữ nhân hung dữ này.

Nếu là trước đó, Tiểu Bạch Giao ra dấu tự nhiên Bạch Nhạc không có khả năng hiểu được ý nghĩa phức tạp như vậy, nhưng hôm nay có khế ước thần hồn, đã có thể khiến cho hắn hiểu được.

Khóe miệng Bạch Nhạc khẽ nhếch lên, nhẹ giọng nói:

- Yên tâm, ta sẽ không giao Côn Ngô Kiếm cho nàng! Thế nhưng, ngươi cũng không được làm khó dễ nàng, chúng ta trai hiền không đấu với nữ nhân, không cần chấp nhặt với nàng.

- Ngao ô!

Tiểu Bạch Giao nghiêng người liếc nhìn Vân Mộng Chân, nhất thời tán thành rống một tiếng, phất phất móng vuốt thị uy với Vân Mộng Chân, lúc này mới bỏ qua.

- Tiểu Bạch Long, ngươi có thể bay qua cây cầu kia không?

Bạch Nhạc chỉ vào cây cầu ở giữa hải vân, nhẹ giọng hỏi.

- Gào!

Tiểu Bạch Giao khinh thường, phát ra tiếng phì phì trong mũi, đắc ý gật đầu.

Mặc dù Quảng Hàn Thiên Cung cấm phi hành, nhưng đó là đối với tu hành giả, còn đối với Tiểu Bạch Giao thì không có bất kỳ ước thúc gì.

Bạch Nhạc đạt được đáp án như trong dự đoán, khóe miệng lấp tức lộ ra một nụ cười rực rỡ, nhẹ giọng nói:

- Mang ta bay qua, để cho nữ nhân hung dữ này ngây ngốc ngồi ở đây!

- Gào!

Hiển nhiên câu nói này khiến Tiểu Bạch Giao rất đắc ý, rống lên một tiếng, đồng ý.

Thân hình thoắt một cái, Bạch Nhạc lập tức nhảy lên trên lưng Tiểu Bạch Giao:

- Tiểu Bạch Long, chúng ta đi!

Bạch Nhạc thả người nhảy lên, Tiểu Bạch Giao lập tức mang theo hắn bay đi, hơn nữa, trước khi bay vào hải vân, còn không quên bay vòng qua chỗ Vân Mộng Chân khoe khoang một chút.

Nhìn cảnh này, mặc dù Vân Mộng Chân có chút tức giận, nhưng hết lần này tới lần khác lại không có bất kỳ biện pháp nào bắt được Tiểu Bạch Giao.

Chỉ một mình Tiểu Bạch Giao, nàng đã có chút đánh không lại, chớ đừng nói chi là thêm một Yến Bắc Thần.

Hơn nữa, hơi suy nghĩ, Vân Mộng Chân liền ý thức được, trước đó mình đã sơ sẩy, căn bản không nghĩ tới việc trở lại Hàn Đàm, khiến cho Yến Bắc Thần nhặt được một cái lợi ích, vậy mà thật sự thu phục được Tiểu Bạch Giao.

Chỉ là, bây giờ nói cái gì cũng đã muộn.

Vân Mộng Chân nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Nhạc, ánh mắt có vẻ hơi thâm thúy, càng tò mò với cái thân phận Yến Bắc Thần này.

- Yến Bắc Thần, không bao lâu nữa, nhất định ta sẽ tra rõ ngươi là ai!

Thời điểm Vân Mộng Chân buồn bực, thì đám người Ẩn Tâm và Trần Minh Dương rốt cục cũng chạy tới, hơn nữa, vừa vặn thấy Bạch Nhạc cưỡi trên lưng Tiểu Bạch Giao bay vào hải vân.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người không khỏi có chút ngẩn ra!

Còn có thể chơi như này sao?

Cùng lúc đó, ánh mắt Vân Mộng Chân cũng rơi vào trên người mấy người này, hơn nữa ánh mắt hơi chuyển, nhất thời nhìn thẳng Trần Minh Dương.

Trong nháy mắt, con ngươi Vân Mộng Chân lộ ra một tia tinh mang!

Vù vù!

Một tiếng kiếm minh vang lên, trong nháy mắt, kiếm của Vân Mộng Chân đâm thẳng đến chỗ Trần Minh Dương mà đi.

Vân Mộng Chân có thực lực cỡ nào!

Mặc dù Trần Minh Dương có một ít thủ đoạn, cũng ẩn dấu không ít bài tẩy, nhưng đối mặt với loại thực lực nghiền ép tuyệt đối này, căn bản không có bất kỳ biện pháp nào, hắn ngây ngốc nhìn kiếm phong của Vân Mộng Chân rơi vào trước mắt mình, trên trán nhất thời đổ mồ hôi lạnh.

- Thánh, thánh nữ...

- Ngươi tên là gì?

Trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra vẻ lạnh lẻo, lạnh lùng mở miệng nói.

- Trần, Trần Minh Dương!

Trần Minh Dương vô ý thức đáp một câu, nhất thời nhớ tới câu nói kỳ quặc lúc trước của Yến Bắc Thần, không ngừng sửa lại lời nói:

- Không phải, ta gọi là Bách Sự Thông, Bách Sự Thông bái kiến thánh nữ!

- Phốc!

Trong nháy mắt, kiếm phong chợt đâm vào da thịt, một tia tiên huyết chảy ra, Vân Mộng Chân lạnh lùng mở miệng nói:

- Ngươi và Yến Bắc Thần có quan hệ như thế nào?

- Không liên quan!

Trần Minh Dương nghe thấy Vân Mộng Chân nhắc tới Yến Bắc Thần, lập tức nhảy dựng lên:

- Thánh nữ minh giám, ta và Yến Bắc Thần thật sự không hề có một chút quan hệ nào!

Lông mày Vân Mộng Chân chau lại, bản thân nàng cũng biết, là mình quá mẫn cảm.

Hiển nhiên trước đó Yến Bắc Thần chỉ tùy ý tìm một người tới ngụy trang mà thôi, dùng chuyện này tới làm khó dễ Trần Minh Dương thực sự có chút không có đạo lý.

Nhưng bất kể nói thế nào, chỉ cần nghĩ đến trước đây Yến Bắc Thần giả mạo dáng vẻ Trần Minh Dương, trong lòng Vân Mộng Chân liền tức giận không có chỗ phát tiết.

- Ầm!

Bình Luận (0)
Comment