Vân Mộng Chân lập tức thu kiếm lại, nhất thời đạp ra một cước, trực tiếp đá Trần Minh Dương ngã nhào một cái, lúc này mới lạnh lùng xoay người nói:
- Trở về đổi tên đi, tên này không may mắn!
“...”
Trần Minh Dương mới ngã một cái đầu đầy bụi đất, vừa đứng lên đã nghe thấy lời này của Vân Mộng Chân, suýt chút nữa phun ra một ngụm lão huyết.
Không cần bắt nạt người như vậy chứ!
Cái tên này đụng chạm đến ai vậy?
Dựa vào cái gì mà cái tên này không may mắn?
Còn nữa, cho dù cái tên này thực sự không tốt, vậy cũng không trách được hắn, tên không phải do bản thân hắn đặt.
Đáng tiếc, cho dù cho hắn thêm mấy cái lá gan, hắn cũng không dám nói những lời này với Vân Mộng Chân.
Lúc này mới thật là khóc không ra nước mắt.
Bạch Nhạc hạ xuống trước Thiên Cung, còn chưa có bước vào, đã cảm thụ được vẻ ung dung và linh vận kia.
Trước Thiên Cung treo một tấm bảng, phía trên có khắc bốn chữ Quảng Hàn Thiên Cung rất to.
Mặc dù đã trải qua vô số tuế nguyệt, nhưng bốn chữ này vẫn lộ ra linh khí khó có thể miêu tả như cũ, giống như vừa mới viết lên.
Hơn nữa, chỉ cần ánh mắt nhìn lên, sẽ bị hấp dẫn, rất khó dời đi.
Bạch Nhạc còn chưa phục hồi lại tinh thần, đột nhiên cảm thấy vai hơi trầm xuống, dường như có thứ gì rơi lên trên, Bạch Nhạc thu hồi ánh mắt, lúc này phát hiện thân hình Bạch Giao thoắt một cái, đã biến thành chỉ lớn bằng bàn tay, trực tiếp rơi vào trên bả vai hắn.
- Bạch Long, ngươi còn có thể tự do khống chế thân hình lớn nhỏ sao?
Bạch Nhạc nhìn Bạch Long trên vai, có chút vui mừng hỏi.
- Phốc!
Bạch Giao há miệng, trực tiếp phun một ngụm nước lên mặt Bạch Nhạc, đắc ý nhảy tới nhảy lui trên bờ vai hắn.
Giống như đang khinh bỉ Bạch Nhạc vô tri.
Long bay lượn ở trên chín tầng trời, cũng có thể nấp phía dưới minh thổ, biến hóa tùy tâm.
Mặc dù Bạch Giao còn chưa phải là chân long, thế nhưng huyết mạch lại rất thuần khiết, đối với nó mà nói những chuyện này, vốn là bản năng, tự nhiên không có gì khó.
Bạch Nhạc cười lắc đầu, cũng không để ý mình bị phun nước đầy mặt, dù sao hiện tại thân hình Bạch Giao, cũng không tạo thành ảnh hưởng gì lớn.
So với những phiền toái này, một khi Bạch Giao có thể co lại thân hình, đối với Bạch Nhạc mà nói, sau này sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Dù sao, nếu như đi tới chỗ nào mà bên cạnh cũng có một con Giao Long dài hơn mười thuớc đi theo, ngầu thì ngầu đấy, nhưng như vậy cũng không khỏi quá dọa người.
Đặc biệt là bây giờ không ít người biết Bạch Giao đi theo Yến Bắc Thần, nếu như sau này đột ngột xuất hiện ở bên người Bạch Nhạc, không bị người hoài nghi mới là lạ.
Bạch Nhạc định thần một chút, lúc này mới bước vào Quảng Hàn Thiên Cung.
…
- Còn ba ngày nữa là đêm trăng tròn.
Bạch Cốt phu nhân đứng trên Bạch Cốt Chu, đón ánh trăng, nhẹ giọng mở miệng nói.
- Giáo chủ, tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa... Chỉ là, rốt cuộc Nguyệt Lâm Tiên có tính toán gì, vẫn không đoán ra.
Một hắc bào trưởng lão đứng phía sau trầm giọng nói.
- Không đoán ra, vậy thì không cần đoán.
Bạch Cốt phu nhân cười nhạt một tiếng, lạnh lùng nói:
- Ta đoán hắn sẽ động thủ ở đêm trăng tròn, đã liên hệ tốt với Đạp Thiên Ma Quân rồi, bất kể hắn có tính toán gì, lần này cũng không chiếm được chỗ tốt!
- Giáo chủ anh minh!
- Nghiêm túc làm việc, không cần nói những lời nói nhảm này.
Bạch Cốt phu nhân lạnh lùng nhìn đối phương, trầm giọng nói:
- Nếu như lần này làm tốt, về sau Đông Hải chính là thiên hạ của chúng ta!
- Vâng!
…
- Thiên đạo hữu thường, cố vạn cổ trường tồn!
Một nữ tử mặc nguyệt phục màu trắng, chống đỡ thân thể, nhìn ánh trăng trên không trung, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Quảng Hàn ta tu hành một trăm bảy mươi ba năm, chứng được đại đạo, nhưng cuối cùng vẫn không chống nổi mệnh số... Lần này đi, sinh tử chưa biết, cho nên lưu lại kiếm ảnh, đợi người hữu duyên.
- Người nào nửa tháng khai ngộ, có thể bái nhập môn hạ của ta, bảy ngày khai ngộ, sẽ được truyền thừa của ta, ba ngày khai ngộ, có hi vọng đại đạo!
Giọng nói lo lắng của cô gái truyền đến, gần như cùng lúc đó, bóng hình nữ tử kia cũng đột nhiên động, kiếm ảnh trùng điệp.
Dường như trong thoáng chốc, trong mắt Bạch Nhạc chỉ còn lại vô số kiếm ảnh.
…
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Chỉ chớp mắt ba ngày thời gian đã qua.
Bên ngoài hải vân, trừ Vân Mộng Chân ra, mấy ngày nay số người lần lượt chạy tới, đã đạt hơn mười mấy người, chỉ là tất cả mọi người không dám tới gần Vân Mộng Chân, chỉ đứng xa xa ở một bên.
Trong thời gian này, cũng có người nỗ lực bước lên cây cầu trong mây kia, nhưng tất cả đều không ngoại lệ, căn bản không ai có thể thành công, thậm chí còn có người xui xẻo trực tiếp ngã từ hải vân xuống, không rõ sống chết.
Bóng đêm không tiếng động phủ xuống, thời điểm vòng trăng tròn kia nổi lên, đột nhiên cây cầu trong mây phát sinh biến hóa.
Ánh trăng rơi xuống, hầu như ai cũng có thể nhìn thấy, ở dưới ánh trăng, cây cầu trong hải vân kia, đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy ngưng tụ.
Trong nháy mắt, đoàn người xôn xao.
Cho dù là Vân Mộng Chân cũng không khỏi từ từ mở mắt.
Nguyệt quang chi cầu!
Đến thời khắc này, trong lòng nàng cũng đã triệt để hiểu ra.